Suy niệm Lễ Hiển Linh - Lm. Xuân Hy Vọng
Thứ tư - 03/01/2024 21:14
445
CHÚA TỎ MÌNH RA CHO MUÔN DÂN NƯỚC
Giáo Hội kết thúc phụng vụ mùa Giáng Sinh với Lễ Chúa Hiển Linh, lễ Chúa tỏ mình ra cho khắp mọi dân nước, cho hết thảy những ai tìm kiếm Người nơi từng trạng huống cuộc đời.
Chuyện kể rằng: Một cậu bé lần nọ quyết định đi gặp Chúa cho bằng được. Không cần ai nói, cậu biết chuyến đi này sẽ rất dài và đầy vất vả chông gai, nên chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, cẩn thận, sẵn sàng bắt đầu cuộc hành trình.
Rảo qua ba khu phố đông đúc, cậu liền gặp một cụ bà đang ngồi trong công viên, ánh mắt hướng về những chú chim bồ câu xinh xắn. Chú bé đến bên cạnh và chợt nhận ra bà lão đang đói, cậu mở túi xách, lấy một chiếc bánh mời bà dùng. Với đôi tay sần sùi, cháy rạm, bà nhận bánh và cười tươi cám ơn cậu. Nụ cười dịu dàng đến nỗi chú bé muốn nhìn thấy nó được tỏ lộ lần nữa. Cậu lại mời bà nước uống. Nụ cười ấy lại hiện ra trên khuôn mặt tuy đầy nếp nhăn, nhưng rất phúc hậu của bà, khiến cậu bé cảm nhận được sự ấm áp khó tả giữa mùa đông lạnh giá. Hai bà cháu ngồi suốt cả buổi chiều ăn uống với nhau và không cần nói một lời nào. Mãi đến khi bầu trời chập choạng tối, cậu bé mới rời khỏi chỗ đó. Nhưng đột nhiên quay lại, chạy đến ôm từ biệt bà. Bà chẳng có gì tặng cậu ngoài món quà mà vật chất không thể mua được, đó là nụ cười rạng rỡ của mình.
Trở về nhà, cậu bé vừa mở cửa vào thì người mẹ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nét rạng rỡ vui tươi còn đọng lại trên ánh mắt cậu, bà hỏi:
- Điều gì khiến con hạnh phúc đến vậy?
Cậu bé nhanh nhảu đáp:
- Con đã ăn trưa với Chúa đấy! Mẹ biết không, Chúa có nụ cười tuyệt đẹp, xinh nhất trên đời!
Trong lúc đó, bà lão cũng tập tễnh từng bước lững thững về nhà với niềm vui khôn tả. Đứa con trai liền nhận ra vẻ thanh thản trên gương mặt mẹ và hỏi:
- Hôm nay, điều gì đã làm mẹ hạnh phúc như thế ạ?
Bà lão không ngần ngại nói:
- Mẹ đã cùng ăn bánh với Chúa, bên cạnh những chú chim bồ câu bé nhỏ. Con biết không, Chúa trẻ trung hơn chúng ta tưởng tượng đấy!
Thuở xưa, qua ánh sao lạ, Thiên Chúa đã tỏ mình ra cho ba nhà đạo sĩ Đông phương từ nơi xa xôi, “chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người” (x. Mt 2, 2). Thời nay, Chúa vẫn tỏ hiện cho muôn dân nước bằng vô số phương tiện, cách thức, và con người. Thật vậy, nơi bà lão ngồi ngoài công viên, ngắm nhìn bầy bồ câu, qua nụ cười tươi tắn của bà, Chúa đã tỏ mình ra cho cậu bé trong câu chuyện trên. Và bà lão cũng nhận ra diện mạo, dung nhan của Chúa qua cử chỉ quan tâm chia sẻ, qua lòng nhân ái của cậu bé dành cho bà.
Tương tự như ba nhà Đạo sĩ “trông thấy ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng. Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Ma-ri-a, liền sấp mình bái lạy Người, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến” (Mt 2, 10-11), chú bé và bà lão đã nhận ra diện mạo của Thiên Chúa nơi đời sống thường nhật, và họ đang trao tặng yêu thương, nụ cười tươi, sự quan tâm cho nhau; đồng thời, họ dâng cho Chúa tâm hồn đơn sơ mở rộng, biết đón nhận anh chị em, cử chỉ chia san. Ba nhà Đạo sĩ đã dâng tiến Chúa Hài Đồng của lễ quý giá nhất của họ: vàng, nhũ hương và mộc dược, như thể tượng trưng cho lòng mến nồng nhiệt, gói ghém trọn vẹn cả tâm tư, trí khôn, ý chí, sức lực của các ông và muôn dân mà các ông đại diện. Hơn nữa, của lễ ấy còn lột tả tâm tình thờ lạy Thiên Chúa, dâng lên Người lời kinh cầu như làn hương thơm ôm ấp những nguyện ước hèn mọn của các ông và hết mọi dân nước. Nhờ đó, bao nhiêu nỗi âu lo, buồn phiền cay đắng, nhọc nhằn, khốn khó của nhân loại được trở nên nhẹ nhàng, thanh thản, ngọt ngào trong lửa kính yêu Người. Sau cùng, lễ dâng của ba nhà Đạo sĩ biểu lộ sự hy sinh hãm mình, ra sức tẩy xoá não trạng chạy theo các tà thần, chạy theo quyền lực thế gian (x. hình ảnh vua Hê-rô-đê). Đặc biệt các ông dâng lên Chúa Hài Nhi lòng biết ơn sâu xa vì biết bao công cuộc nghiên cứu truy tầm chân lý, cũng như thực thi bác ái của mình.
Nhìn vào bản thân, có lẽ chúng ta không có vàng, nhũ hương và mộc dược; nhưng chúng ta có lễ vật quý giá mà Chúa ưa thích, chính là tâm hồn rộng mở, tín thác, lòng cậy trông kiên vững sắt son, và tâm tình yêu mến dạt dào, biết sẵn sàng tha thứ, bao dung như Chúa hằng xót thương. Có thể chúng ta chẳng có vàng, nhũ hương, mộc dược, nhưng có con tim chân thành đón nhận Thánh ý Chúa, nhận ra điều Chúa muốn, đó là: “…trong Đức Ki-tô Giê-su và nhờ Tin Mừng, các dân ngoại được cùng thừa kế gia nghiệp với người Do Thái, cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa hứa” (Ep 3, 6).
Cầu nguyện:
Tạ ơn Chúa đã tỏ mình
Chẳng hề xem nhẹ, coi khinh muôn người.
Chỉ qua ánh mắt nụ cười
Lòng đầy cảm mến, khắp nơi chan hoà.
Vàng, bạc, nhũ hương con không
Nhưng dâng kính Chúa tấm lòng sắt son. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng