Suy niệm Lời Chúa, Chúa Nhật XV Thường Niên – Năm B
Các bài đọc Lời Chúa hôm nay nói lên căn tính, sứ vụ, ơn gọi của mỗi người chúng ta là những người con cái Chúa, người môn đệ của Chúa Giêsu, những người được Chúa tuyển chọn, được sai đi để làm tông đồ, làm ngôn sứ, làm người chuyển trao và làm lan tỏa ơn thánh Chúa cho anh chị em mình. Thế nhưng, đứng trước một thực trạng đáng buồn và đang báo động tại các Giáo xứ ngày hôm nay, trong khi những người có trách nhiệm phục vụ trong HĐMV và các ban ngành đoàn thể đã lớn tuổi, nhưng lại không có những người trẻ để tiếp nối và kế thừa. Khi được hỏi về những lý do và nguyên nhân thì: “Tôi không có thời giờ, tôi không có khả năng, tôi không biết làm, tôi nhận thấy đó không phải là đặc sủng, sứ vụ, lý tưởng hay công việc của mình…người khác làm thì chắc sẽ tốt hơn tôi…”
Cũng giống như Amos khi được Chúa tuyển chọn để sai ông đi làm Tiên tri thì ông đã trả lời: “Tôi không phải là tiên tri, cũng không phải là con của tiên tri, nhưng là đứa chăn bò và chuyên đi hái trái sung”. Thế nhưng, Chúa đã tuyển chọn, hướng dẫn và sai ông đi để thay mặt Chúa nói Lời của Chúa cho dân. “Ngươi hãy đi nói tiên tri cho dân Israel của Ta”. Thật vậy, với những con người được tuyển chọn để làm những công việc cho Chúa, suy cho cùng, họ chẳng có khả năng, tài cán gì đặc biệt khi xét theo tiêu chuẩn, theo đánh giá, định lượng của con người và thế gian. Nhưng với Thiên Chúa, họ là những con người đặc biệt vì họ được trao cho một sứ vụ, một ơn gọi cao cả đến từ Thiên Chúa. Đồng thời, họ là những con người luôn sống quảng đại, khiêm tốn để dấn thân phục vụ một khi đã được Chúa chọn và sai đi.
Thật vậy, để có thể thi hành trọn vẹn với những sứ vụ được trao ban này, Chúa Giêsu đã ban ơn thánh cho các môn đệ, đồng thời Ngài cũng đưa ra những tiêu chuẩn, nguyên tắc, hướng dẫn cho các ông hầu giúp họ có thể làm tốt sứ vụ mà Chúa đã ủy thác cho. Tin mừng theo Thánh Marco thuật lại việc Chúa Giêsu chọn và sai mười hai người mà Ngài gọi là tông đồ, để các ông ra đi thi hành những gì mà Chúa muốn. Khi chọn và sai các môn đệ đi làm sứ vụ, chúng ta nhận ra hai điều rất quan trọng mà Chúa Giêsu vừa trao ban và vừa hướng dẫn, dạy bảo các ông. Về việc trao ơn thánh, để các Tông đồ có thể cộng tác vào trong sứ vụ của Chúa là rao giảng tin mừng, chữa lành bệnh tật và xua trừ ma quỷ, Chúa Giêsu đã ban cho các ông những năng quyền của Thiên Chúa, vì những quyền năng, sức mạnh này con người không thể tự mình mà có được nếu không được Chúa ban ơn cho. “Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế”. Chúa Giêsu cũng rất thấu hiểu những nhu cầu và giới hạn của các môn đệ, nên Ngài đã có những dạy bảo, chỉ dẫn rất cụ thể cho các ông: “Đi đường, đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo”. Đây chính là cung cách, thái độ sống thanh thoát, đơn sơ, nhẹ nhàng, sống không bám víu và không bị vướng bận bởi những của cải vật chất hay những điều kiện bên ngoài. Chúng ta có thể tự hỏi: Tại sao Chúa Giêsu lại quá nghiêm khắc với các môn đệ của Ngài như vậy? Có phải chăng vì tiền bạc-của cải hay những vật dụng như áo quần…không cần thiết cho việc đi làm tông đồ chăng? Thật ra, nó cần thiết, nhưng không phải nó là điều kiện đầu tiên cần phải có. Điều mà các môn đệ cần phải có và cần phải trang bị cho, chính là ơn thánh, sự bình an của Chúa. Họ phải bám víu, cậy dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa chứ không phải vào bất cứ một sức mạnh, quyền lực nào của thế gian. Và trên hết, Thiên Chúa mới là Đấng ban ơn, do đó, nếu các ông không nương tựa, cậy trông vào Chúa thì dù có mang theo bao nhiêu thứ của cải của trần gian này thì nó cũng sẽ ra vô ích, không có giá trị trước mặt Chúa.
Điều này trong bài đọc hai, thánh Phaolo cũng đã chia sẻ kinh nghiệm này cho chúng ta đó là: Tất cả những điều tốt lành mà chúng ta nhận được chính là ân sủng Thiên Chúa đã trao ban qua Đức Giêsu Kitô. Nhờ công nghiệp và giá máu mà Đức Kitô đã đổ ra trên thập giá, đem lại ơn ích cho chúng ta, để chúng ta được thông phần vào trong sứ vụ là tông đồ, là người được sai đi mà Thiên Chúa đã ủy thác. “Thiên Chúa…Ðấng đã chúc lành cho chúng ta bằng mọi phúc lành thiêng liêng trên trời, trong Ðức Kitô. Ngài đã chọn chúng ta trong Người trước khi tạo dựng thế gian, để chúng ta được nên thánh thiện và tinh tuyền trước mặt Ngài trong tình yêu thương”. Do đó, thật hạnh phúc cho ai biết khiêm tốn mở rộng tâm hồn với lòng tin, để chấp nhận sống sứ vụ tông đồ mà Chúa tuyển chọn, trao ban, nhờ đó, chúng ta sẽ được nên trọn vẹn trong tình yêu thương với Đức Kitô hầu đem lại ơn ích cho anh chị em của mình.
ACE rất thân mến, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại trong đời sống sứ vụ và ơn gọi riêng biệt của mỗi người, mỗi gia đình và giáo xứ; chúng ta cần ý thức hơn với những ơn thánh mà Chúa đã ban, trong tâm tình cảm tạ tri ân, hãy cố gắng nỗ lực để sống bác ái-yêu thương-phục vụ. Vì ai trong chúng ta một khi đã lãnh nhận bí tích thánh tẩy và các bí tích ban ân sủng, chúng ta đều được Chúa tuyển chọn, mời gọi và sai đi để làm tông đồ cho Ngài. Dẫu rằng, chúng ta đang phải vất vả, bôn ba lo lắng cho những nhu cầu sống hằng ngày của bản thân và gia đình, nhưng mong ước rằng những lo lắng sự đời về cơm-áo-gạo-tiền không làm cho chúng ta quên mất căn tính chúng ta là người tông đồ của Chúa. Hãy đến với Chúa với lòng tin, hãy tích cực dấn thân hơn trong các công tác mục vụ của Giáo xứ, của Giáo hội, để chính qua tấm lòng mở rộng-quảng đại, chúng ta luôn được Chúa dùng và cho trở nên khí cụ yêu thương, làm lan tỏa ơn thánh Chúa cho tha nhân. Amen.