Chúa Nhật III Mùa Vọng C. Vui trong tin yêu - JB. Lê Ngọc Dũng
Thứ bảy - 15/12/2018 06:59
1266
Vui trong tin yêu
Lời Chúa trong Chúa Nhật thứ ba Mùa vọng hôm nay kêu gọi chúng ta hãy vui lên. Tiên tri Sophonia kêu gọi “Reo vui lên, hỡi thiếu nữ Sion… Mừng vui lên, vui với cả tâm hồn”. Thánh Phaolô trong thư gởi tín hữu Philipphê kêu lên “Anh em hãy vui lên trong Chúa niềm vui của Chúa . Tôi nhắc lại: vui lên anh em…Chúa sắp đến rồi”.
Tuy nhiên, có người bảo rằng, không dễ gì vui; đương không mà bảo vui lên thì khó mà vui. Làm sao chúng ta có thể vui khi bị mất cha, mất mẹ, mất chồng, mất vợ hay mất con? Làm sao chúng ta có thể vui khi bị người tình phản bội?
Vui lên sao được khi thế giới này còn bao nhiêu là bất công, chiến tranh nghèo đói, mỗi ngày có đến 10.000 người chết đói và 400 triệu người khác đi ngũ với cái bụng xẹp lép không có một hột cơm, không một chút bánh. Làm sao chúng ta cảm thấy hạnh phúc khi thấy còn có quá nhiều người nghèo đói, và hàng triệu trẻ em trên thế giới không được đến trường đi học.
Nhưng nếu nghĩ như thế, có nghĩa là chúng ta quan niệm hạnh phúc, niềm vui của chúng ta tùy thuộc vào những của cải vật chất và hoàn cảnh bên ngoài. Của cải vật chất bên ngoài tuy có khi mang lại niềm vui nhưng niềm vui đó không phải là niềm vui lâu bền và là niềm vui đích thực.
“Vui lên trong Chúa” mới đích thực là niềm vui, niềm vui ấy cũng là niềm vui của tình yêu thương.
Trong một tạp bút của báo Tuổi Trẻ số ra đầu năm 1999, với từa đề “Người bán hàng”, tác giả Bùi Trọng Nhân đã chia sẻ một câu chuyện như sau :
Từ ngày khai trương, cửa hàng quần áo của tôi luôn đông khách. Sáng nay, như thường lệ, vừa mở cửa, tôi đã có khách: khách không như các cô gái trẻ vào sắm đồ để đi chơi, cũng không có vẻ chỉ mua quần áo bình thường để mặc, mà là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Nhìn thoáng qua bộ quần áo bà ba nâu sờn bạc ở vai và gấu để lộ đôi bàn tay thô ráp và đôi chân to bè lam lũ, trong đầu tôi nghĩ ngay: “Ngữ này không mua bán trao đổi gì rồi, mới sớm mai mở cửa mà đã bị ám”. Kéo thanh trượt sắt lên tôi hỏi gắt:
- Em cần gì?
Như sợ tôi quay vào, cô gái đáp giọng nhỏ nhẹ:
- Anh gì ơi! Em ở dưới quê thồ rau lên thành phố bán, nhưng vừa tới đây tự nhiên xe bị nổ, mà sáng sớm dậy đi, em không mang theo tiền.
Theo hướng cô gái chỉ, bên mé đường là một chiếc xe rau su hào, bắp cải chất cao. Bao năm sống ở thành phố, gian trá lừa gạt tôi đã gặp nhiều và hình như bây giờ tôi chỉ biết chính bản thân mình, vậy mà không hiểu sao trước vẻ cục mịch, đôi mắt trong vắt và giọng nói không chút dối trá ấy, sự đắn đo xét nét trong tôi tan biến. Đưa em tờ giấy năm ngàn đồng, nhìn nụ cười của em thật tươi và lời hứa ngày mai sẽ đem tiền trả lại, tự nhiên tôi nghĩ đến hình ảnh mẹ và chị tôi, những người vất vả nơi ruộng đồng để nuôi tôi ăn học ngày xưa.
Truyện sáng sớm vụn vặt thế, vậy mà đã trở thành đề tài cho những nguời bán hàng tán gẫu: Kẻ thì cho tôi là quá dễ dãi, chưa quen biết gì đã cho mượn tiền, người thì ra vẻ sành đời nói: “Mượn kiểu đi luôn đó mà”
Ngày hôm sau, không thấy em đến, các bà bán hàng lại được dịp phô đủ thứ kiểu lường gạt, để rồi quay lại chuyện tôi ngu.
Bẵng ba hôm sau, lúc thắp cho mẹ nén hương, ra cửa thấy em, em nói :
- Dạ xin lỗi, em hoàn lại số tiền.
Em còn biếu tôi hai bó rau tươi, và ngượng ngập thanh minh lý do không trả tiền đúng đúng hẹn như đã hứa. Nói rồi em thong thả đẩy xe rau đi kịp buổi chợ.
Ngày hôm đó, tôi thật vui: vui vì cái lối chân chất thật thà của cô gái quê. Tôi hiểu rằng từ những điều nhỏ nhặt tốt đẹp ấy của cuộc sống sẽ có nhiều niềm vui, sẽ át được cái xấu để làm cho con người sống cho ra người hơn.”
Người bán hàng cảm nhận được niềm vui sâu xa vì một nghĩa cử bác ái và nhận được bó rau biếu tặng của tình người. Bất cứ một nghĩa cử nào cũng đem lại niềm vui, đó là định luật của cuộc sống, và niềm vui ấy luôn ở trong tầm tay của mỗi người
Một mẫu người mà ta có thể thấy được niềm vui đích thực là thánh Phaolô. Thánh Phaolô, dù đang bị cầm tù, ngài cũng cảm nghiệm được niềm vui và đã khuyến khích các tín hữu Philipphê hãy vui lên trong Chúa. Chúng ta thử tưởng tượng cảnh một người ngồi trong nhà tù, mất tự do, thiếu đồ ăn thức uống, sống xa cách người thân, thiếu thốn tiện nghi, và còn có thể bị đánh đập tra tấn thì làm sao có thể vui lên được?
Xét cho cùng, niềm vui là hoa quả của niềm tin và tình yêu. Thánh Phaolô trong tù mà vẫn vui vì luôn tin tưởng hy vọng phó thác vào Thiên Chúa. Chỉ khi tin yêu thật sự con ngươi mới cảm nhận được niềm vui mà thôi. Niềm vui đó là niềm vui trong Chúa. Chỉ khi tin và sống yêu thương con người mới thật sự gặp gỡ được Thiên Chúa. Ngài là cội nguồn niềm vui hạnh phúc. Khi tin yêu Thiên Chúa và tha nhân ta gặp gỡ Ngài ngay từ mùa Giáng sinh này, ngay từ mỗi ngày trong cuộc sống đời này và trong đời sau vĩnh cữu.
Lm. JB. Lê Ngọc Dũng