Suy niệm hằng ngày tuần VII thường niên - Lm. Phêrô Phạm Ngọc Lê

Thứ bảy - 22/02/2025 05:39  180
Chúa Nhật VII  TN/C
Tin Mừng hôm nay không cần phải bình luận nhiều. Chúng ta chỉ cần đọc, suy ngẫm, tiếp thu, cầu xin Chúa giúp chúng ta sống theo lời Chúa, nghĩa là sống theo tình yêu của Người!
Trên thực tế, nếu chúng ta thu hẹp Phúc Âm này thành những lời đọc rồi thực hành mà không có một tấm lòng mở ra với ân sủng, chúng ta sẽ thất bại. Chúng ta sẽ giản lược chúng thành chủ nghĩa đạo đức vô bổ, thành những thứ ‘phải trải nghiệm’ mà không thể trải nghiệm chúng. Chúng ta đang ở đỉnh cao của Phúc Âm, ở đỉnh cao của sự thánh thiện: yêu thương mọi người, ngay cả kẻ thù của chúng ta. Trở thành những người chúc phúc cho thực tại và mọi người, ngay cả những người nguyền rủa chúng ta; đừng đáp trả cái ác bằng cái ác mà bằng cái thiện, không cúi đầu trước sự đê tiện đã nhận được. Trở thành những người sẵn sàng, không ích kỷ, có khả năng cho và cho vay một cách tự do. Và một lần nữa: đừng là người hay phán xét mà hãy là người biết thấu hiểu và biện minh, biết thương xót, luôn có khả năng nói lời tốt đẹp.
Tất cả những điều này, dù có khó khăn đến đâu, đều thu hút chúng ta, chúng ta cảm thấy đó là sự thật. Sâu thẳm bên trong chúng ta muốn điều đó. Chúng ta không được tạo ra để sống tầm thường, để sống hèn hạ trong cái ác; chúng ta đến từ Chúa, chúng ta giống Ngài, chúng ta sinh ra để yêu và để được yêu. Sau đây là ba bước để những lời này trở nên sống động. Điểm khởi đầu là mong muốn. Mong muốn cuộc sống này, mong muốn lớn lên trong tình yêu, mong muốn trở thành những người thánh thiện, có khả năng yêu thương này! Nếu mong muốn của chúng ta hướng đến những thứ vật chất hoặc đạt được những mục tiêu nào đó thì chúng ta đang mong muốn quá ít. Chúng ta phải mong muốn thiên đàng, sống theo thiên đàng, trở thành những con người vĩ đại trong tình yêu!
Và mong muốn được theo sau bởi lời cầu nguyện: xin Chúa ban cho chúng ta tình yêu của Người, Chúa Thánh Thần. Và hãy khắc ghi những lời này vào trái tim, đọc lại chúng, suy ngẫm về chúng, để chúng có thể trở thành nguồn động lực mới cho những hành động của chúng ta.
Cuối cùng, bước thứ ba mà chúng ta có thể gọi là ‘bài tập luyện thánh’. Bạn không thể phát triển ngay lập tức mà phải tiến triển từng bước một thông qua việc luyện tập. Nếu bạn muốn phát triển tình yêu thì bạn phải thực hành. Có lẽ cho đến ngày hôm qua tôi vẫn phản ứng theo bản năng với từ tiêu cực đầu tiên. Hôm nay tôi sẽ cố gắng giữ im lặng. Có lẽ ngày mai (nói như vậy...) tôi sẽ không chỉ có thể im lặng mà còn cố gắng khiến người kia suy nghĩ lại, giữ cho cuộc đối thoại ở mức độ sự thật chứ không phải là sự xúc phạm. Có lẽ cho đến ngày hôm qua tôi đã dành cho tất cả mọi người một sự phán xét vô liêm sỉ. Hôm nay tôi sẽ thử tự hỏi mình: ‘[Tôi tự hỏi tại sao người đó lại làm như vậy’. Có lẽ ngày mai (chỉ để nói vậy thôi...) tôi sẽ có thể hỏi người liên quan, người cảm động vì lòng trắc ẩn dành cho anh ta. Hôm nay tôi sẽ cố gắng, để giữ cho cánh cửa đối thoại luôn rộng mở. Có thể là ngày mai (bây giờ chúng ta hiểu rồi...) Tôi sẽ có thể bình tĩnh vượt qua chuyện này và tiếp tục làm điều tốt cho người đó.
Tóm lại, có thể có nhiều ví dụ hơn nữa. Cuối cùng thì điều quan trọng là tình yêu.
Mẫu gương là chính Chúa
Vua Saul đã truy đuổi Đavíd đến chết vì ghen tị và David buộc phải luôn chạy trốn và tìm nhiều nơi ẩn náu khác nhau để thoát khỏi sự bắt bớ và cái chết. Bây giờ anh ta đã tìm được nơi trú ẩn trong một hang động. Anh có cơ hội giết chết kẻ truy đuổi mình bằng cách đâm hắn từ phía sau, nhưng anh không chỉ ngăn cản những người bạn đồng hành của mình không làm như vậy với nhà vua, người được Chúa ‘xức dầu’, mà ngay cả khi Saul đang bỏ đi, Đavid còn làm một hành động tôn trọng bằng cách gọi tên Vua rồi quỳ xuống sấp mình lạy (chương 24).
Trong đoạn trích trong Bài đọc thứ nhất có mô tả David có cơ hội giết chết Vua Saul, người đang cùng với những người lính trong quân đội của mình ngủ thiếp đi trong khi ngọn giáo của ông không được bảo vệ và trong tầm với của kẻ thù (chương 26). Nhưng một lần nữa David lại tha mạng và phục tùng nhà vua, người đại diện cho Chúa trong mắt ông và do đó không ai được phép động vào. Những gì David bày tỏ là một điều vô cùng nhân đạo và sâu sắc, độc đáo và hiếm có khi xét đến tâm lý của thời đại đó, kẻ thù phải bị loại bỏ ngay lập tức khi ‘Chúa đặt hắn trước mặt chúng ta’ và do đó, ông sẽ giết kẻ ngược đãi mình một cách hoàn toàn hợp pháp. Sự tha thứ không chỉ rõ ràng mà còn thể hiện sự sẵn lòng quên đi những sai lầm phải chịu đựng trong suốt cuộc đàn áp: mặc dù David cố gắng đối thoại với Saul trong cả hai lần để cố gắng hiểu lý do cho sự thù địch của đối thủ và để khắc phục nó, mặc dù ông khẳng định mình vô tội và không có bất kỳ trách nhiệm nào đối với Saul, David vẫn muốn hòa giải với nhà vua. Nghĩa là, anh ta có ý muốn làm hòa. Anh muốn giải quyết các vấn đề và hiểu lầm, thay vì trả thù.
Thái độ như vậy khiến chúng ta nghĩ đến thái độ của Chúa như được Phaolô mô tả: ngay cả khi con người là người đầu tiên hạ mình trước Chúa và chân thành cầu xin sự tha thứ cho tội lỗi của mình, thì thực ra chính Chúa mới là người đầu tiên hòa giải với con người, gần như thể chính Ngài là người đã xúc phạm đến chúng ta. Thay vì xem xét lý do khiến chúng ta bị lên án, thay vì muốn đối lập tiêu chuẩn công lý của mình với sự vô trách nhiệm của chúng ta, trước tiên, Thiên Chúa tìm cách hòa giải với chúng ta bằng cách tha cho chúng ta những hình phạt mà chúng ta đáng phải chịu vì tội lỗi của mình.
Và thực ra, Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, thuộc dòng dõi vua Đavít và qua Người, Thiên Chúa thể hiện lòng thương xót và sự tha thứ của Người bằng cách cứu chuộc chúng ta khỏi tội lỗi qua cái chết trên thập tự giá.
Xét đến mọi tội lỗi mà chúng ta phải chịu, những khuyết điểm đặc trưng của chúng ta, sự tiến bộ và tâm lý chống đối và cố chấp của chúng ta đối với các kế hoạch của Chúa, sự kháng cự của chúng ta với lòng thương xót, về mặt lý thuyết, Chúa có thể coi chúng ta là ‘kẻ thù’ của Ngài, đáng bị lên án và trừng phạt nghiêm khắc, và có thể lựa chọn một công lý cưỡng bức và không thương tiếc đối với chúng ta. Tuy nhiên, giống như những tình tiết đã đề cập ở trên về David, ngài thích thể hiện tình yêu thương đối với ‘kẻ thù’ của mình bằng cách lật đổ mọi logic và suy đoán mà chúng ta đã quen thuộc và thực sự, khi chúng ta trở nên thù địch và chống đối ngài, ngài càng tìm kiếm chúng ta để thiết lập những mối quan hệ đầy hứa hẹn.
Nhưng nếu Chúa ban cho chúng ta quá nhiều ân sủng không đáng được nhận, thì không phải là không thể, chúng ta có thể sử dụng cùng một thái độ yêu thương đối với những người ghét và ngược đãi chúng ta, và sau đó Chúa Giêsu khuyên chúng ta không chút do dự hãy tha thứ bảy mươi lần bảy (tức là luôn luôn Mt 1, 22), hãy tha thứ cho những người mắc nợ về mặt tinh thần của chúng ta, vì món nợ của chúng ta đối với Người còn to lớn và không thể chịu đựng được (Mt 18, 21 - 35) và trong bài giảng hôm nay sau các Mối Phúc, Người khuyên chúng ta hãy yêu kẻ thù của mình, làm điều tốt cho những người ngược đãi chúng ta và làm cho người khác, tức là kẻ thù của chúng ta, những gì chúng ta muốn người ta làm cho mình. Yêu thương một cách vô vị kỷ và không mong đợi bất cứ điều gì đáp lại, rộng lượng với mọi người mà không phân biệt đối xử với mọi người ngoại trừ người nghèo và người buồn khổ, là một Phúc thật khác được mô tả dưới nhiều hình thức khác nhau. Yêu thương kẻ thù cũng là một hình thức hạnh phúc khác vì chiến thắng cái ác bằng cách làm điều thiện là sự đảm bảo cho sự thanh thản. Đức Phật nói: ‘Hãy tha thứ cho kẻ thù của bạn; không phải vì họ đáng được tha thứ, mà vì bạn đáng được bình an’ và thực tế chỉ khi dập tắt được sự oán giận thì chúng ta mới có thể sống trong hòa bình và thanh thản với chính mình và loại bỏ mọi sự xúc phạm và mọi động cơ trả thù khỏi tâm hồn, điều này luôn mang lại sự thỏa mãn mà sự trả thù và ác ý không thể đảm bảo được.
Thiên Chúa cũng làm cho mưa và gửi ánh nắng mặt trời đến với người công chính và kẻ bất chính, và không chỉ theo nghĩa bầu trời này: Người ban phát tình yêu bằng cả hai tay và biến mỗi người thành đối tượng của sự tin tưởng và ưu ái, vô cùng kiên nhẫn với những người tự coi là ‘kẻ thù’ và ‘đối thủ’ của Người; không phải bằng cách trả thù mà bằng cách tha thứ, bằng cách đặt mình vào vị trí được cứu rỗi và bằng cách tạo ra nhiều cơ hội để hoán cải và ăn năn. Đây chính là đỉnh cao của ân sủng đối với chúng ta. Vì vậy, nếu chúng ta chỉ cho những người mà ta biết rằng ta sẽ nhận lại, nếu chúng ta chỉ yêu những người yêu chúng ta, thì chúng ta có thể xứng đáng nhận được ân sủng nào từ Chúa? Ngược lại, tình yêu phải hoàn toàn tự do và tự phát vì tình yêu của Chúa đối với chúng ta là tự do và vô tư, và chúng ta không thể bằng lòng với việc hạn hẹp trong việc thể hiện tình yêu đó, đặc biệt là với kẻ thù của chúng ta. Bản chất của người theo đạo Thiên Chúa là vượt qua chính mình, vượt ra khỏi sự tầm thường, cống hiến nhiều hơn người thường và khi cần thiết có thể chọn lối sống anh hùng.
Lời tuyên bố của Chúa Giêsu thực sự có vẻ không thể tin được và vượt quá sức lực của chúng ta; Nó chắc chắn khiến chúng ta bất ngờ và bối rối trong một hành vi mà chúng ta thường coi là vô lý và không thể tưởng tượng được. Làm sao có thể quên được những điều sai trái mà người khác đã gây ra cho chúng ta một cách ác ý và đôi khi là tàn nhẫn? Làm sao chúng ta có thể tha thứ cho những bất công mà chúng ta phải chịu đựng một cách không đáng có, làm sao chúng ta có thể vẫn vô cảm và thờ ơ trước cái ác mà chúng ta phải chịu đựng bằng sự xuyên tạc về phương tiện và mục đích? Trước quan niệm về hành vi như vậy, người ta không khỏi ngạc nhiên và việc thể hiện phản ứng là điều tự nhiên.
Chắc chắn đây là một logic không loại trừ trong mọi trường hợp chúng ta đòi quyền lợi của mình và thực thi công lý để đòi quyền lợi đó. “Đưa má bên kia” không đồng nghĩa với việc thiếu khả năng tự vệ và không đòi hỏi chúng ta phải chịu đòn roi và sự sỉ nhục của người khác. Nó cũng không giả vờ rằng chúng ta không nhờ đến công lý pháp lý khi chúng ta là bên bị nạn và rằng chúng ta thiếu thực tế trong mọi trường hợp do những hiểu lầm không đáng có.
Với người lính đã tát vào mặt Người trước mặt vị thượng tế đang thẩm vấn Người, Chúa Giêsu trả lời: ‘Nếu Ta nói sai, hãy chỉ cho Ta biết điều sai ở đâu? Nhưng nếu Ta nói phải, sao ngươi lại đánh Ta?’ (Ga 18:23).
Tuy nhiên, chủ nghĩa hiện thực không làm suy yếu nhu cầu tha thứ và yêu thương anh hùng, vô tư đối với những người ngược đãi chúng ta, và đòi hỏi chúng ta phải loại trừ mọi hình thức trả thù, thù hận và lên án đối với những người mà chúng ta không thể dung thứ.
Đây chính là tấm gương của Chúa Kitô, được thể hiện qua thái độ của Đa-vít như đã đề cập ở trên, cho chúng ta thấy rằng đây là con đường hoàn toàn khả thi và mang lại sự bình an đích thực cùng sự thanh thản nội tâm vì chỉ một cái tát về mặt đạo đức cũng có thể thuyết phục và cải đạo nhiều hơn nhiều đòn roi về mặt thể xác.
Oscar Wilde: ‘Hãy tha thứ cho kẻ thù của bạn, không gì khiến họ tức giận hơn.’

Thứ Hai tuần VII Tn
Ta có thể sánh ví thế giới chúng ta với đứa bé bị thần ô uế ám; thực tế đứa bé thường bị những cơn động kinh. ‘Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết, vào lửa của bạo lực chiến tranh, trong nước của sự dễ dãi, của sự cuồng nhiệt thụ hưởng. Và thế giới này, ta có bổn phận phải chữa trị nó. Chúa đã nói với ta rằng chúng ta là muối đất và ánh sáng thế gian, nên ta phải đưa nó ra khỏi sự khờ dại và những kinh động. Nhưng làm thế nào được? Ta cảm thấy mình bất lực! Đức Giêsu chỉ cho ta phương cách: đức tin và cầu nguyện. Cần phải có lòng tin thực sự, khi ấy ta có thể làm được ngay cả trong những trường hợp khó khăn nhất. Và với lòng tin ta có thể cầu nguyện cách hiệu quả.
Vì sao cầu nguyện lại cần thiết? Trong tin mừng hôm nay ta thấy sự trị liệu là một cái chết mở ra cho sự sống lại. Thánh Matcô đã viết trình thuật của mình bằng cách gợi lên cái chết để được sống lại.
Đứa bé, để được chữa lành phải trải qua cái chết: ‘Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói: Nó chết rồi. Nhưng Đức Giêsu cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy và nó đứng lên’. Chết và sống lại.
Thế giới chúng ta bị lay chuyển bởi không biết bao nhiêu kinh động, cần phải trải qua cái chết nhưng không phải bất cứ cái chết nào: cái chết chuẩn bị cho việc sống lại, sự từ bỏ dẫn đến sự tái sinh. Do đó việc cầu nguyện cần thiết. Chính Đức Giêsu, để có thể chấp nhận chết để sống lại, đã cầu nguyện lâu giờ và tha thiết trong khi hấp hối và như thế ngài đã gặp được, qua cái chết, con đường dẫn đến sự sống lại.
Đây là sự khôn ngoan khôn dò của Thiên Chúa, ta nên luôn cầu xin để được soi sáng bằng sự khôn ngoan đó. Hãy cầu xin cho có được ơn đức tin và biết cầu nguyện, để thế giới, qua cái chết sẽ gặp được con đường của sự phục sinh.
+++
Số những người bị quỷ ám trong thời hiện đại thật nhiều hơn những gì người ta tưởng. Chỉ cần nhìn con số gia tăng những cuộc chiến tranh, hành hạ, bạo lực, lường gạt, ghen ghét, mua bán ma túy, những vụ lừa đảo đủ loại. Những kẻ bị quỷ ám đang hoạt động mạnh mẽ trong thế giới, và các môn đệ của Đức Giêsu Kitô tuyên bố là họ không thể khu trừ ma quỷ. Ngược lại Đức Giêsu nói với ta: ‘Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được’. Câu hỏi cần phải đặt ra là: Có một ai cầu nguyện không?
Để có thể cầu nguyện dễ dàng. Đức Kitô đã thiết lập các bí tích. Nhưng các bí tích được nhận lãnh mà không có tấm lòng bên trong thì chẳng mang lại lợi ích gì: chẳng khác gì những nghi thức ma thuật. Nếu tôi lãnh nhận phép lành tha tội, mà tôi không thật lòng sám hối, không thay đổi con người nội tâm của mình, thì chẳng có một hiệu quả nào cho tôi.
Quay trở lại đoạn tin mừng, chúng ta thấy một người đầy lòng đố kỵ đối với anh em là một con người lòng dạ của một con rắn độc. Bị quỷ ghen ghét ám. Nếu người đó cầu nguyện và sám hối chân thành, như thánh Phêrô, thì con rắn độc ấy sẽ bị khu trừ. Nhưng nếu trong lòng vẫn tiếp tục ghen ghét, cho dầu miệng nói lời bác ái, tha thứ và nhân từ, người ấy đã che khuất hình ảnh của Thiên Chúa có trong lòng mình từ ngày nhận bí tích thanh tẩy.
Tôi khóc thương thế giới bị quỷ ám, như Đức Giêsu đã khóc thương Giêrusalem. Tôi khóc thương khi thấy thế giới này đang tìm kiếm chân lý không phải nơi nguồn suối đích thật, và đang tự hủy mình trong những ảo tưởng. Con người đang khao khát cái tuyệt đối. Con người đang khao khát nhưng lại tìm đến những giếng nước khô cạn, trong khi nguồn suối nước tinh khiết đang ở trong lòng con người, qua sự hiện diện của Đức Giêsu, chỉ cần mở một chút lòng mình ra cho Người. Ta hãy liên kết với các thánh và những con người cầu nguyện để xua đuổi ma quỷ ra khỏi thế giới này.
Thứ Ba Tuần VII Tn
Hôm nay ta có đoạn sách Huấn Ca, bằng một ngôn ngữ thân tình, dịu dàng đưa vào lòng ta một giáo huấn rất cần thiết. ‘Con ơi, nếu con muốn dấn thân phụng sự Đức Chúa…’ Khi một người tự đặt mình phụng sự Chúa, người đó có thể được an bình, dù không nhận được gấp trăm ở đời này ngay, nhưng ít ra là sự bình an tâm hồn. Nhưng ở đây ngược lại, lời Chúa nói: ‘Nếu con muốn dấn thân phụng sự Đức Chúa, thì con hãy chuẩn bị tâm hồn để đón chịu thử thách’. Chuẩn bị để đón chịu thử thách. Thử thách không phải là điều xấu cho ta, nhưng là một điều tốt, một dấu chỉ tình yêu của Thiên Chúa, là điều kiện để lớn lên trong tình yêu của ngài, để lãnh nhận những ân huệ quý giá.
Và còn viết tiếp: ‘Trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn. Vì vàng phải được tôi luyện trong lửa, còn những người sáng giá thì phải được thử trong lò ô nhục’. Vì ta có nơi mình điều gì đó quý giá hơn nhiều, Thiên Chúa để ta bị thử thách nhằm thanh luyện kho tàng ấy, để làm cho nó đẹp hơn và xứng đáng với ngài. Nhưng trong thử thách, điều kiện cần phải có là cậy trông vào Chúa: ‘Hãy tin vào Người, thì Người sẽ nâng đỡ con; đường con đi hãy giữ cho ngay thẳng và trông cậy vào Người’. Ở một nơi khác trong sách Huấn ca ta còn đọc thấy: ‘Khốn thay những tâm hồn hèn nhát, những bàn tay rã rời và những người tội lỗi lập lờ nước đôi’. Cuộc đời những ai muốn phụng sự Chúa cần phải đi trong đường ngay thẳng, được hướng dẫn bằng chính tình yêu của Thiên Chúa; không phải tiến thân trong sự sợ hãi mà trong lòng kính sợ Chúa, nghĩa là trong sự tôn kính sâu xa, tất cả đều thấm đượm tình yêu. Có như thế ta mới có thể chắc chắn như lời sách Huấn ca viết: ‘Hỡi ai kính sợ Đức Chúa, hãy đợi trông ơn lành, niềm vui khôn cùng và lòng thương xót’.
Bài tin mừng cho ta một ánh sáng rõ hơn: thử thách là tham dự vào mầu nhiệm chết và sống lại của Đức Giêsu. ‘Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại’. Chúng ta tiến bước trong cuộc đời không phải với ảo vọng: những thử thách, những bách hại sẽ luôn có, nhưng đã được soi chiếu bằng ánh sáng phục sinh, chúng sẽ làm cho ta nên phong phú và soi chiếu cả thế giới này.
+++
Đức Giêsu nói với các môn đệ về những sự kiện liên quan đến lịch sử cứu độ và tương lai của thế giới, vậy mà các ông lại nghĩ đến vinh quang của họ! Họ tìm để được ca tụng, tưởng thưởng ngay trần gian này. Nhưng đó có phải thực là điều họ nhắm đến khi đi theo Đức Giêsu không? Người nói về sự sống lại, về sự sống vĩnh cửu, còn họ lại nghĩ đến việc được tôn vinh trên trần gian. Thật đáng thương cho các môn đệ! Họ cần phải được trải nghiệm nhiều hơn nữa trên con đường thiêng liêng để mới xứng đáng được gọi là môn đệ.
Nhưng Đức Giêsu không thất vọng: Người chấp nhận họ như chính họ; Người tin rằng họ sẽ biến đổi. Người biết cần phải tiến bước chậm rãi và nhẫn nại dạy dỗ họ như với những đứa trẻ, bắt đầu từ những hình ảnh, dụ ngôn, những ví dụ quen thuộc với họ. Chợt Người bồng một em bé lên và nói: ‘Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một em nhỏ…’ Mọi người đều biết rằng một em nhỏ yêu mến hết lòng không tính toán, hết sức hồn nhiên và tín thác, phó thác hoàn toàn cho vòng tay của cha mẹ và không đổi cha mẹ mình để lấy bất cứ thứ gì trên trần đời này, trẻ nhỏ say mê cái đẹp…
Như thế các môn đệ sẽ hiểu rằng sự cao trọng đích thực nằm ở chỗ trở nên bé nhỏ, hệ tại việc cho đi tất cả, chịu khổ vì người khác, quên mình vì người khác và chết vì người khác. Không chỉ có Đức Kitô đã làm điều đó cho ta, mà cùng với Người, hàng ngàn người kitô hữu cũng đã cho đi tất cả ngay cả cái chết. Đây là điều làm nên sự thánh thiện của Hội Thánh.
Thứ Tư Tuần VII Tn
Điều làm cho tôi kinh ngạc hết sức trong cuộc đối thoại này đó là Gioan đã thốt ra lời chống đối một người trừ quỷ nhân danh Đức Giêsu, mà lại không thuộc về nhóm các môn đệ của Người. Thánh Gioan tác giả của tin mừng thứ tư và các thư, chắc chắn đã trải qua một hành trình biến đổi lớn lao từ lúc ấy cho đến khi đứng dưới chân thập giá trên đồi Canvê, cho đến lúc viết những tác phẩm thánh kinh đầy tràn Thánh Thần.
Đừng ngã lòng: nếu ta có điều gì trong lòng, hãy nói với Chúa Giêsu, hãy nói cách đơn sơ như Gioan vậy. Chúa Giêsu sẽ đáp trả cách nhẹ nhàng và dạy cho ta biết rằng ‘không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy’.
Thay vì cứ kiên trì mãi trong cơn giận dữ và chống đối, ta hãy thưa với Đức Giêsu, với Thánh Thể. Đức Kitô sẽ trả lời chúng ta bằng cách tạo ra nơi ta một cách đón nhận mới và làm cho ta tiến triển dần dần, cho đến độ đạt đến đỉnh cao của mầu nhiệm và của sự thánh thiện như tông đồ Gioan.
Thứ Năm Tuần VII Tn
Đừng trì hoãn, hãy trở về với Đức Chúa đi; đừng lần lữa hết ngày này sang ngày khác
Việc làm của người khôn ngoan được diễn tả ra bên ngoài trước mắt chúng ta: phong phú ân huệ, tài năng và đam mê là kho tàng thúc đẩy ta chia sẻ, nhưng cũng có thể là một cái bẩy đóng khung chúng ta lại trong nguy cơ của điều ‘tôi có đủ cả rồi…’ (Hc 5,1).
Đây là cảnh báo mà sách Huấn ca đưa ra cho ta. Tin chắc rằng cố gắng của tôi phù hợp với mọi tiêu chuẩn của sự công chính có thể làm mờ nhạt ý hướng chân thực của hành động của ta và đưa ta đến tình trạng quá an toàn vì lòng nhẫn nại và sự tha thứ của Chúa, khi ta vượt quá những giới hạn. Quả thực lòng thương xót của Chúa thật lớn lao, không đo lường được. Nhưng lòng thương xót ấy không thể dẫn đến cái ‘mình đủ cả rồi’.  Thế nên ta không còn mong mình được che chở với tin tưởng vô biên vào sự hướng dẫn yêu thương và khôn ngoan của ngài, ta không trì hoãn ngày lại ngày khả năng bước theo ngài cách đúng đắn.
Xin hãy đến, lạy Thánh Thần của sự khôn ngoan, đấng tác tạo nên sự sống trên trời cao cũng như dưới vực thẳm; xin hãy mở cửa sự thật, xin chiếu soi lòng trí chúng con ánh sáng của sự thật.
+++
Đấng Cứu Thế không chỉ mở lối cho ta từ cõi chết bước vào cõi sống, bằng cách ban cho ta Thần Khí của Người qua bí tích Thánh Tẩy, nhưng còn tiếp tục hiện điện nơi ta qua Thánh Thể, và nếu có khi nào ta xa lìa Người, thì Người như người cha, chờ đợi đứa con hoang đường sám hối trở về, để nói lời tha thứ, yêu thương, để mở tiệc ăn mừng.
Cho anh em một chén nước…một chút thân tình, một chút yêu thương, một chút niềm vui, một chút an bình, một chút hiện diện…làm cho lòng người nhận thấy sự hiện diện của Thần Khí Đức Giêsu. Phần thưởng thật lớn lao cho người trao ban chén nước. Và nếu, những kẻ đã được rửa tội hay không, ý thức mình là thừa tác viên của Đức Kitô, có chức thánh hay không, giúp đỡ người anh em, Đức Kitô sẽ trả công cho họ, bởi lẽ họ sẽ được liên kết với Người trong tác vụ tình yêu. Hãy nhớ thánh Augustinô đã nhận ra Đức Kitô nơi người Samariatanô nhân hậu.
Muối của tình yêu, làm cho cuộc đời nở hoa tình yêu, không phai nhạt nhưng mang hương vị cho mọi điều ta làm. Nhưng nếu muối của tình yêu mất đi hương vị, nghĩa là mất đi tình yêu, nó chẳng còn hương vị gì để trao tặng cho cuộc đời, vì đã khước từ tình yêu duy nhất có khả năng ban tặng cho nó hương vị.
Thứ Sáu Tuần VII Tn
Hôm nay chúng ta đọc hai bài đọc nói về sự trung thành, trung thành trong tình bạn và trung thành trong hôn nhân. Lòng trung thành phù hợp với ý muốn của Thiên Chúa: Thiên Chúa muốn người ta sống trung thành. Ngay cả thánh Phêrô cũng kêu gọi: ‘Anh em hãy tha thiết yêu mến nhau với tất cả tâm hồn. Vì anh em đã được tái sinh, không phải do hạt giống mục nát, mà do hạt giống bất diệt’. Bất tử và trung thành đi đôi với nhau. Đây là một bài học mà con người không dễ dàng hiểu, vì họ quan niệm tình yêu theo cách thức hết sức tự nhiên, trộn lẫn với tư lợi. Đúng là trong tình yêu con người có cả tư lợi lẫn quảng đại và chính đó là lý do khiến ta cần phải huấn luyện tình yêu mình luôn luôn trung thành và vô vị lợi.
Ngay cả trong hôn nhân việc kết hợp thực sự không thể đặt trên đam mê và sự hay thay đổi của tình cảm, nhưng trên sự trung thành. Không phải dễ, vì mỗi người bị cám dỗ đi tìm hạnh phúc riêng và nghĩ rằng đó là tình yêu. Nhất là, nếu tình yêu không được tinh luyện, khuynh hướng thúc đẩy thỏa mãn bản năng tính dục trổi vượt và khi sự thỏa mãn này người ta không tìm thấy hoặc người ta nghĩ mình có thể tìm thấy tốt hơn nơi chỗ khác, thì sẽ xảy ra ly tán.
Chương trình của Thiên Chúa thì khác hẳn: ‘Cả hai sẽ thành một xương một thịt. Như vậy họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt’. Đức Giêsu nhắc nhớ dự tính của Thiên Chúa, mà con người phải lấy làm của riêng mình, khi không tìm thỏa mãn riêng, hạnh phúc riêng nhưng là hạnh phúc của kẻ khác, cho dẫu mình phải từ bỏ chính mình. Như thế điều mà thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly. Là một giới luật của Thiên chúa và đồng thời là một ân ban của Thiên Chúa, như sách Huấn ca nói về tình bạn.
Ta đọc thấy hôm nay bản văn hay: ‘Người bạn trung thành là phương thuốc xoa dịu cuộc đời, những ai kính sợ Đức Chúa sẽ gặp được người như vậy’, nghĩa là những người kính tôn Thiên Chúa bằng sự vâng phục và yêu thương mà Kinh thánh gọi là ‘kính sợ Đức Chúa’.
Nếu một người mở lòng ra cho Thiên Chúa, sẽ mang vào tình bạn của mình lòng quảng đại xuất phát từ Thiên Chúa; do đó, ‘người kính sợ thì điều khiển tình bạn của mình’. Đặt nền tảng trên Chúa, đấng là tình yêu quảng đại, con người sẽ quảng đại và trung thành và sẽ gặp được một người bạn giống như mình, ‘vì bản thân mình thế nào, thì cận thân mình cũng thế’.
+++
Đức Giêsu, Ngôi Lời của Thiên Chúa làm người, đã không dạy cho ta biết Người ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Người, và còn cầu xin Chúa Cha gởi Thần Khí chân lý đến cho ta đó sao? Người đã không cầu nguyện trong vườn Giếsêmani để cho ta nên một, như Người và Cha là một đó sao? Đức Giêsu nhắc ta biết: Thiên Chúa là sự hiệp thông (một Chúa, ba Ngôi), tạo dựng nên con người giống hình ảnh mình, là thông hiệp.
Giáo lý của Đức Giêsu liên quan đến hôn nhân là giáo lý của nguồn cội: không có hôn nhân mà không có thông hiệp, thông hiệp thân xác, thông hiệp tinh thần và tâm hồn; nhưng thân xác cộng với tinh thần cộng với tâm hồn trong tiếng do thái là Bachar, nghĩa là nhục thể. Khi ta nói Ngôi Lời làm người, không chỉ có nghĩa là Ngôi Lời mặc lấy thân xác của một con người. Không, còn có nghĩa là Ngôi Lời mặc lấy tất cả cái Bachar, xác, tinh thần và tâm hồn. Nhưng cái Bachar ấy không thể sống được nếu không nhờ thần khí của Thiên Chúa. Nếu nó tách rời khỏi thần khí, như Ađam và Evà, nó sẽ chọn lấy cái chết.
Hiệp thông thân xác, nhưng điều đó chỉ có thể khi có sự hiện diện Thần khí của Thiên Chúa. Theo nghĩa đó, Đức Giêsu nói: ‘Thần khí mới làm cho sống chứ xác thịt chẳng có ích gì’ (Ga 6,63). Tội ngoại tình là xua đuổi thần khí ra khỏi xác thịt. Vì thế nên Phaolô viết cho các kitô hữu thành Côrintô: ‘nào anh em chẳng biết rằng thân xác anh em là phần thân thể của Đức Kitô sao? Tôi lại lấy phần thân thể của Đức Kitô mà làm phần thân thể của người kỹ nữ sao? Không đời nào! Anh em chẳng biết rằng ăn ở với người kỹ nữ là nên một thân xác với người ấy sao? Thật thế, có lời chép rằng cả hai sẽ thành một xương một thịt. Ai kết hợp với Chúa thì nên một tinh thần với Người’ (1Cr 6,15-17).
Đây là những nguyên tắc. Để sống những nguyên tắc ấy, ta cần Thần Khí của Thiên Chúa. Đức Giêsu nói: ‘Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?’ (Lc 11,13).
Vậy hãy cầu xin Cha ban Thần khí trước khi chọn người bạn đời cho mình, khi quyết định và sau khi trao cho nhau lời thề hứa. Bằng cách đó Đức Kitô làm người trong các bạn mãi mãi, trong một sự hiệp thông, theo hình ảnh Thiên Chúa Ba Ngôi.
Thứ Bảy Tuần VII Tn
Anh em hãy thú tội với nhau và cầu nguyện cho nhau để được cứu thoát. Vì lời cầu xin tha thiết của người công chính rất có hiệu lực.
Mối dây tội lỗi-bệnh tật không là điều đương nhiên, và mỗi bệnh tật đều là hậu qủa của tội, nhưng  thật sự có mối liên hệ giữa chúng. Tiếng ‘Không’ đầu tiên chống lại Thiên Chúa ngay khởi đầu thế giới, đã gây ra điều dữ và sự hỗn độn vô trật tự. Chính vì thế mà thánh Giacôbê nói đến việc nhìn nhận tội lỗi, việc xưng thú tội lỗi của bí tích Hòa giải, nhìn nhận nhau là anh chị em, thay vì chỉ tay lên án nhau, nhưng là khiêm tốn nhìn nhận tội lỗi mình, đi tìm sự thật, tìm sự hoán cải. Khi đau bệnh người ta đi tìm các dược liệu chữa bệnh, nhưng cũng tốt khi biết cầu xin sự chữa lành của Thiên Chúa. Trong cái nhìn kitô giáo bệnh tật là thời gian thanh luyện và hy sinh. Và việc cầu nguyện, qua mọi phương cách, giúp các bệnh nhân đón nhận bệnh tật trong thanh thoát và từ bỏ.
Cầu xin Chúa cho con đi vào trong cái nhìn kitô giáo. Lạy Chúa, nếu có thể, xin gìn giữ con và những người thân của con khỏi mọi sự dữ, nhưng khi xảy ra đau bệnh, xin giúp con biết sống thời gian này như việc thanh luyện tội lỗi của con cũng như việc hiến dâng chính mình con cùng với Chúa lên Chúa Cha, những đau khổ của con để cứu độ thế giới.
Việc tốt đẹp là cầu nguyện cho nhau, là hiến dâng mình cho Thiên Chúa nhân hậu, nơi đó không còn xa cách, không còn chia ly.
+++
Bài đọc 1 hôm nay ca tụng sự cao trọng của con người: ‘Người mặc cho nó sức mạnh tương xứng với mình và theo hình ảnh mình mà làm ra nó…trí khôn, lưỡi, mắt, tai và trái tim để chúng suy nghĩ. Người làm cho chúng được đầy kiến thức thông minh, tỏ cho chúng biết điều tốt điều xấu’. Và đây là điều quý giá hơn hết: ‘Người đã lập với chúng một giao ước muôn đời và tỏ cho thấy những điều Người phán quyết’. Dĩ nhiên Người nói về giao ước với Môsê và hai bia đá lề luật. Ta càng phải ca tụng lòng tốt lành của Thiên Chúa hơn nữa khi nghĩ đến giao ước mới được ký kết trong máu Đức Kitô và lề luật ghi khắc trong lòng ta, giúp ta sống trong Thánh Thần như con cái Thiên Chúa! Trong tin mừng, Đức Giêsu lập lại nhiều lần cho con người cao trọng vì những ân ban của Thiên Chúa ấy, phải ‘trở nên trẻ nhỏ’: là điều kiện để vào trong Nước Chúa Cha. Để trở nên trẻ nhỏ, ta có sẵn một con đường: làm con cái của Đức Maria, mẹ đã trở nên bé nhỏ: ‘Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa vì Người nhìn đến phận hèn tôi tớ Người’. Thật khó mà bằng lòng với những giới hạn của mình! Bí quyết là trở nên khiêm tốn và rộng lượng, do đó mẹ Maria đã có thể nói về mình sự cao cả và khiêm tốn.
Đức Maria trưởng thành trong đức tin, đã dùng trí khôn để biện phân, như sách Huấn ca nói: mẹ đã hỏi sứ thần để có được lời giải thích rõ ràng hơn. Và mẹ đã trở nên bé nhỏ, vâng phục và phó thác vào Thiên Chúa. Ta còn đọc thấy trong sách Huấn ca: ‘Danh thánh Người chúng sẽ ca ngợi, những công trình vĩ đại của Người chúng sẽ kể ra’. Trong cuộc thăm viếng Êlisabét, Mẹ Maria đã cất lời ca tụng Chúa: ‘Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi những điều trọng đại, danh Người là thánh’.
Hãy cảm tạ Chúa đã ban tặng cho ta mẹ Maria làm mẫu gương và người mẹ, giúp ta hiểu cần thiết phải nên bé nhỏ theo tin mừng và lớn lên để lãnh nhận ân phúc của Thiên Chúa.
+++
Cái chạm tay của Đức Giêsu. Đôi tay của Đức Giêsu hòa nước bọt cùng với đất thành bùn để chữa lành mắt người mù. Đôi tay đã làm cho kẻ chết sống lại: ‘Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy’ (Mc 5,41). Đôi tay viết trên cát sự vô tội của người thiếu phụ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình! Đôi tay lật sách ngôn sứ Isaia để đọc lời phong vương cứu thế. Đôi tay chúc lành và hóa bánh và cá ra nhiều. Đôi tay vò gié lúa trong ngày Sabát. Đôi tay xoa đầu các em bé. Đôi tay cầm lấy bánh và rượu trong bữa tối cuối cùng. Đôi tay bị đóng đinh vào thập giá. Luôn là đôi bàn tay ấy. Những người mẹ mong rằng đôi tay ấy có thể mang lại niềm vui và thiện hảo cho con cái mình. Họ không biết rằng Đức Kitô là Con Thiên Chúa hằng sống, họ tưởng Người là một ngôn sứ.
Như các thánh thời Cựu Ước, bà Sara, Rêbecca, Lia, Rakhel, các bà này đã dâng các con của mình cho vị Ngôn sứ, đấng mang phúc lành của các tổ phụ Ápraham, Isaác và Giacób, để truyền lại cho con cái của họ.
Các môn đệ bực mình. Các ông chưa sẵn sàng cho sự sống mới mà Đức Kitô mở ra cho họ: phải trở nên như các em nhỏ để đón nhận Nước Thiên Chúa.
Không một ai bị loại trừ ra khỏi Nước Thiên Chúa, nhất là các em nhỏ, vì Nước Trời là của chúng và những ai giống như chúng.
Trở nên trẻ nhỏ: đến với Đức Giêsu để Người chạm đến, để Người ôm hôn và chúc lành vì Người thấy tâm hồn ta là tâm hồn của một em nhỏ. Nước Thiên Chúa thuộc về ta. Kiêu căng, tham lam bạc tiền, ham muốn xác thịt ngăn cản ta đến với Đức Kitô. Xin Chúa biến đổi chúng con nên giống trẻ thơ để con có thể nhận được Người.
Lm. Phêrô Phạm Ngọc Lê


 

Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 4 - 1 phiếu bầu

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

ducchasi
 
closedbible
 
suy 5
 
thanhthan06sm 1
 
gdphanxicoxavie
 
lichconggiao2
 
giolecacnhatho adv2 copy
 
giolecacnhatho adv2
 

Tin mới nhất

Kết nối

 

 

 

Thống kê

  • Đang truy cập60
  • Máy chủ tìm kiếm21
  • Khách viếng thăm39
  • Hôm nay24,824
  • Tháng hiện tại860,238
  • Tổng lượt truy cập56,556,785

Copyright © [2018] Giáo phận Nha Trang. All rights reserved.
   Phụ trách: Ban Truyền Thông Giáo Phận Nha Trang
Email: gpnhatrangbtt@gmail.com
Địa chỉ: 22 Trần Phú - HT 42, Tp. Nha Trang - Khánh Hoà
Phone: (84) 258.3523842 
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây