Suy niệm Giáng Sinh - Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu

Thứ sáu - 27/12/2019 03:18  820
SUY NIỆM BÊN MÁNG CỎ
          Anh chị em thân mến, bầu khí lành lạnh của những ngày mùa đông này đưa ta đến với Bêlem, đến với một mầu nhiệm hay đúng hơn đến với một Tình yêu, vì Tình yêu bao giờ cũng mầu nhiệm. Trong giây phút thánh thiện này, cùng với muôn triệu người Kitô hữu khắp thế giới, chúng ta hãy hân hoan mừng biến cố Thiên Chúa giáng trần làm người. Chúng ta cùng dành một ít phút, để đứng trước máng cỏ, đứng như một mục đồng nghèo khó đơn sơ, lặng lẽ chiêm ngắm Tình yêu Thiên Chúa dành cho loài người.
          Thật vậy, có ai đến trước máng cỏ mà không thấy lòng mình rung động, không phải vì muôn ánh đèn màu nhấp nháy, mà vì thấy mình đối diện với một Tình yêu, Tình Yêu viết hoa, vì đó là Tình Yêu của Thiên Chúa đối với con người. Trong giây phút ngắn ngủi của Đêm huyền diệu này, chúng ta hãy dừng chân ở Bêlem. Chúng ta cứ để cho tim mình rung động, cứ để cho trí tuệ mình mở ra trước những kích thước khôn dò của Tình yêu Thiên Chúa (Ep 3, 18-19), và nhất là cứ để cho Tình yêu ấy đưa mình đến những chuyển biến cụ thể trong đời sống hàng ngày.
          Chúng ta sẽ suy niệm về 4 điểm:
Điểm 1: TÌNH YÊU CỞI MỞ
          Thiên Chúa đã mở ra để yêu con người. Thiên Chúa có thể để mặc con người sống trong tội và chết trong tội, bởi lẽ chính con người đã hất hủi Tình Yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa có thể khép kín trước con người. Ngài không cần gì nơi con người, ngài không thiếu gì. Ngài hoàn toàn hạnh phúc trong cuộc sống thân tình giữa Ba Ngôi: Cha, Con và Thánh Thần, và Ngài có thể yên nghỉ trong hạnh phúc đó. Thế nhưng Đấng có thể khép kín và có quyền khép kín lại muốn mở ra trước loài người tội lỗi, những thụ tạo bé nhỏ, trên một tinh cầu bé nhỏ, mất hút giữa vũ trụ bao la. Chính Tình Yêu đã khiến Thiên Chúa mở ra trước thế giới con người. Chính Tình Yêu đã khiến Thiên Chúa ra khỏi thế giới của mình, hay đúng hơn Thiên Chúa đã muốn đưa thế giới siêu việt, riêng tư của Ba Ngôi vào thế giới hạn hẹp của con người và như thế cũng là đưa thế giới con người vào thế giới của Thiên Chúa. Cha đã mở ra bằng cách sai Con xuống thế làm người (Ga 3, 16). Con đã mở ra bằng cách vâng phục và thực thi ý Cha (Dt 10, 5). Chúa Thánh Thần đã mở ra bằng cách đến trên Trinh Nữ Maria, để khiến bà cưu mang Con Thiên Chúa (Lc 1, 35). Bởi thế, khi đến máng cỏ, ta bắt gặp Tình yêu của cả Ba Ngôi Thiên Chúa đang mở ra cho ta. Mầu nhiệm Nhập thể là mầu nhiệm Thiên Chúa mở ra trước con người. Ngôi Con đi vào thế giới, đặt chân lên Trái Đất bé con con. Ngài trở thành công dân của nước Do Thái nhược tiểu, đang bị đế quốc Rôma đô hộ, nước này là nước Cha đã tuyển chọn và chuẩn bị từ bao đời cho đến hôm nay là thời viên mãn (Dt 1, 1tt). Thế là Thiên Chúa siêu việt, tự tại, vô phương dò thấu đã trở thành Thiên Chúa gần gũi với chúng ta. Ngài là Emmanuel, Thiên Chúa dựng lều trên trái đất ( Ga 1, 14).
          Thiên Chúa đã mở ra trước con người, nhưng cả kế hoạch này sẽ bị vỡ tan một lần nữa, nếu đã không có một tâm hồn mở ra và khiêm nhu đón nhận. Tâm hồn đó là Maria. Trước lời mời của Thiên Chúa, Maria đã xin vâng, để cho Thiên Chúa có thể đi vào đời mình, để mình trở thành khí cụ phục vụ cho kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Maria cũng đã mở ra trước tha nhân, khi Maria mau mắn đi phục vụ bà Isave gần ngày sinh nở.
          Đến với máng cỏ, chúng ta thường thấy Hài Nhi Giêsu nằm, hai tay giang rộng. cử chỉ đó vừa gợi cho ta thấy Tình Yêu cởi mở của Thiên Chúa đối với ta, vừa mời gọi ta đáp lại bằng một tình yêu tương tự.
          Hãy mở lòng ra trước Thiên Chúa, như Maria xưa, để Con Thiên Chúa qua tôi và nhờ tôi mà được cưu mang và được sinh ra cho con người hôm nay. Hãy mở lòng ra trước tha nhân, khiêm tốn đến với mọi người để cho và để nhận, để yêu và được yêu.
          Trong tâm tình đó, chúng ta hát bài Ephata ! Hãy mở ra  (Nhạc và lời của Thành Tâm). Xin Chúa cho ta một tình yêu cởi mở đối với Chúa và tha nhân.
         
Điểm 2: TÌNH YÊU ĐI BƯỚC TRƯỚC
          Thông thường trong cuộc sống, ta chỉ yêu người nào yêu ta. Ta yêu để đáp lại tình yêu của người khác, ta chào hỏi người chào hỏi ta, thế thôi (Mt 5, 46 – 47). Hơn thế nữa, khi ta yêu một người, thì thường là vì người đó đáng yêu, dễ thương hay có một đức tính nào đó khiến ta say mê. Đôi khi ta yêu một người chỉ vì người đó giàu có hay tài ba.
          Tình yêu của Thiên Chúa đối với ta thật hoàn toàn khác. Ngài yêu ta không phải vì ta đã yêu Ngài trước (1 Ga 4, 10). Chính Ngài đã đi bước trước để đến tìm ta. Ngài như người chăn chiên đi tìm con chiên ham vui mà lạc xa đàn (Lc 15, 4-7). Ngài đi tìm ta ngay chính lúc ta từ khước Tình yêu của Ngài, ngay chính lúc ta bị hư hỏng vì tội lỗi (Rm 5, 8). Như thế, Ngài yêu ta đâu phải vì ta có cái gì hay ho, hấp dẫn hay tài ba, thánh thiện. Ngài yêu ta vì chính tội lỗi của ta. Chính tội đã kéo ghì Tình Yêu Ngài xuống, chính thân phận đáng thương của ta đã khiến Thiên Chúa không thể quay mặt đi trước con người mà Ngài đã dựng nên để được hạnh phúc nhờ Ngài và bên Ngài. Bởi thế Thiên Chúa đã sai Con Một của Ngài, Ngôi Hai Thiên Chúa đến với con người tội lỗi. Thiên Chúa đã đi bước trước, một bước kinh khủng mà con người không dám mong cũng chẳng dám ngờ.
          Trong cuộc sống cụ thể, chúng ta thường thấy khó khăn khi phải đi bước trước, để làm hòa sau một vụ xích mích giữa vợ chồng, anh em, bạn bè, làng xóm hay giữa những đồng nghiệp. Chúa mời gọi ta để lễ vật lại, lo đi làm hòa với người cố ý gây chuyện với ta. Lời mời đó vẫn là một lời khó thực hiện (Mt 5, 23-25). Chúng ta luôn sợ hãi, sợ rằng mình sẽ phải đụng một tảng băng, hay một cái quay mặt lạnh lùng. Chúng ta sợ tình yêu của mình bị từ chối thêm một lần nữa, hay đúng ra, chúng ta không có can đảm để tự hạ mình, vì bất cứ ai đi bước trước thì đều có nghĩa mình đang cần đến người kia. Lạ lùng thay, Thiên Chúa, Đấng không hề cần đến con người, không hề lệ thuộc con người, thì lại muốn đi bước trước như thể Ngài cần đến con người.
Xin Chúa giúp ta vượt qua được nỗi sợ, tuy có vẻ hợp lý, nhưng không hợp với lối cư xử quảng đại của Thiên Chúa. Trong cuộc sống, chúng ta cũng thường từ chối gặp gỡ một số người vì họ không hợp với ta, không có gì để ta yêu mến hay cảm phục, thậm chí họ có thể là những người tội lỗi nữa. Nhưng Thiên Chúa vẫn mời gọi ta yêu họ theo kiểu của Ngài: yêu một người không phải vì người đó đáng yêu, nhưng để người đó trở nên đáng yêu hơn vì được tôi yêu.
          Xin Chúa biến đổi trái tim chúng ta để đón Chúa và đón tha nhân.  Chúng ta cùng hát bài Để Chúa đến (Nhạc và lời của Nguyễn Duy).

Điểm 3: TÌNH YÊU KHIÊM TỐN
          Điều làm ta rung động khi bước vào máng cỏ, đó là một Tình yêu khiêm tốn. Lắm khi tôi đã yêu, đã cho đi, đã chia sẻ, nhưng kiểu yêu, kiểu cho của tôi có cái gì mang tính trịch thượng, cha chú, ân nhân, thậm chí có vẻ bố thí nữa. Ngược lại, đôi lúc tôi thẳng thừng từ chối một món quà, một đặc ân người ta cho tôi, chỉ vì thái độ của người cho làm tôi thấy danh dự mình bị xúc phạm, tự ái bị tổn thương.
          Thiên Chúa, khi yêu con người và muốn cứu con người, dù Ngài là Đấng vượt trên ta ngàn trùng, nhưng Ngài đã không muốn yêu theo kiểu người trên ban bố ơn cho kẻ dưới. Ngài yêu ta như yêu một người bạn. Ngài không cho ta của dư thừa, nhưng cho ta điều quý nhất của Ngài, đó là chính Con Một yêu dấu. Ngài không cứu độ ta một cách dễ dàng nhờ phán một lời nào đó, nhưng Ngài đã sai Con Ngài làm người, trở nên giống ta mọi đàng, trừ tội lỗi (Dt 4, 15).
          Bước đến máng cỏ là nhận ra Tình Yêu khiêm tốn của Thiên Chúa: Con Thiên Chúa làm người, nơi hang súc vật. Không một chút hào quang: Ngài sinh trong đêm tối. Không một chút quyền lực: Ngài là trẻ thơ khóc oe oe vì giá lạnh. Ngài là Tạo Hóa, nhưng bây giờ được sinh ra bởi một phụ nữ (Ga 4, 4). Ngài không đội đất chui lên hay từ trời ngự xuống. Buớc đến máng cỏ, ta nhận ra một Tình Yêu dịu dàng, mời gọi nhưng không cưỡng ép, làm rung động nhưng không làm tổn thương, một Tình yêu mộc mạc, nhưng chính cái mộc mạc của nó lại có sức lôi cuốn con người đáp lại.
          Chúng ta không những xin Chúa Giêsu ở Bêlem dạy ta biết yêu, nhưng còn biết yêu theo kiểu Thiên Chúa, nghĩa là yêu một cách khiêm tốn. Người có tình yêu khiêm tốn không đặt mình trên cao như một thần tượng, nhưng cúi xuống gần người mình yêu, lấp đi những hố sâu ngăn cách bởi địa vị, học thức, gia thế. Tình yêu khiêm tốn không làm người khác bị choáng ngợp vì mình biết nhiều, giàu nhiều, đạo đức nhiều hay có quyền nhiều hơn họ. Trái lại, Tình yêu này khiến ta ngửa tay xin ngay cả một người nghèo nhất.
          Trong tâm tình biết ơn Tình yêu khiêm hạ của Thiên Chúa, chúng ta cùng hát bài Chúa thương loài người  (Nhạc và lời của Tâm Bảo)

Điểm 4: TÌNH YÊU CHẤP NHẬN TỰ HỦY
          Khi nói đến mầu nhiệm tự hủy của Đức Kitô, ta thường nghĩ ngay đến việc Ngài chịu chết treo trên thập giá. Nhưng theo thánh Phaolô, Đức Kitô đã bắt đầu từ hủy ngay từ khi ngài cất tiếng khóc chào đời, chấp nhận thân phận làm người: “Đức Giêsu Kitô bản thân vốn là Thiên Chúa, đã không nghĩ phải nhất quyết giữ cho được địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hủy mình đi, nhận lấy thân nô lệ, trở nên giống người phàm” (Pl 2, 6-7; x. Dt 10, 4-7).
          Công chúa Tiên Dung khi yêu anh Chử Đồng Tử nhà nghèo, thì đã sẵn sàng bỏ cả chức vị là công chúa để lấy người mình yêu, để được sống gần người yêu. Con Thiên Chúa, vì yêu con người, nên đã làm người, để được chia sẻ cùng một định mệnh với con người. Khi Ngài thành người, thì Ngài vẫn là Thiên Chúa, nhưng chắc chắn Ngài đã vui lòng để cho thiên tính vinh quang của mình tạm thời phần nào bị giới hạn và bị che khuất trước mặt người đời: đó là sự tự hủy của Con Thiên Chúa.
          Đấng Siêu Việt, Vô Hạn nay bị giới hạn bởi thời gian và không gian. Đấng thiêng liêng trở thành có thân xác hữu hình. Đấng toàn năng, trở thành một trẻ thơ yếu đuối. Đấng Tự Hữu và tác sinh muôn loài (Ga 1, 3; Cl 1, 15-20) bây giờ lại được sinh ra, sống nhờ bầu sữa mẹ, lớn lên nhờ tiếng ru.
          Chấp nhận thân phận làm người là chấp nhận tự hủy. Thiên Chúa quyền uy bây giờ phải vâng phục mệnh lệnh kiểm tra dân số của hoàng đế Lamã Augustô (Lc 2), phải chạy trốn trước cơn thịnh nộ của vua Hêrôđê đa nghi bạo ngược (Mt 2). Thiên Chúa giàu sang phải chịu chào đời trong một hang súc vật, vì không có chỗ cho Ngài trong quán trọ (Lc 2, 7). Thiên Chúa chói lòa vinh quang trên trời, khi trở nên một người bình thường, thì dân Ngài không nhận ra Ngài nữa. “Ngài đã đến nơi nhà của Ngài mà người nhà đã không tiếp nhận Ngài” (Ga 1, 11).
          Đến với máng cỏ là ta gặp ngay Con Thiên Chúa trong mầu nhiệm tự hủy, một Thiên Chúa yếu đuối và nghèo khó. Nhưng chính sự yếu đuối và nghèo khó của Thiên Chúa đã cuốn hút ta đến với Ngài. Bởi vì càng thấy Chúa Giêsu tự nguyện yếu đuối, khó nghèo, ta càng cảm nhận được Tình yêu của Thiên Chúa khiêm hạ. Một Tình yêu vô cùng đã làm Thiên Chúa trở nên yếu vô cùng và nghèo vô cùng. Nhưng nhờ sự nghèo khó của Ngài mà ta được nên giàu có ( 2 Cr 8, 9).
          Trong cuộc sống thực tế, chúng ta thường muốn mến Chúa, yêu người, nhưng chúng ta lại không dám tự hủy, tự xóa mình, chấp nhận những hy sinh, mất mát. Thế mà Tình yêu đích thực nào cũng đòi hỏi những từ bỏ đớn đau, những hy sinh đụng chạm đến cái gì thâm sâu nhất, quý giá nhất của ta. Nhìn Chúa Giêsu trong máng cỏ, Đấng đã yêu và dám yêu đến cùng (Ga 13, 1), chúng ta xin Ngài cho ta đừng yêu một cách nửa vời, tính toán, nhưng xin cho ta dám trả giá cao để mua được Tình Yêu chân thực.
          Mời các bạn cùng dâng lên Chúa Hài Nhi lời nguyện sau đây:
Giữa giá rét của mùa đông,
xin cho con gặp Chúa.

 Giữa những long đong và bấp bênh của phận người,
xin cho con gần Chúa.

 Giữa cảnh nghèo khó và trơ trụi,
xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.

 Lạy Chúa Giêsu bé thơ nằm trong máng cỏ,
xin cho con cảm được sự bình an của Chúa,
ngay giữa những âu lo hằng ngày.

 Xin cho con đón lấy cuộc đời con
với bao điều không như ý.

 Và cuối cùng,
xin cho con dám sống như Chúa
vì Chúa đã dám sống như con.


Kết: Chúng ta vừa trải qua những phút suy niệm trước máng cỏ, đặt mình trước tình yêu Thiên Chúa, mẫu mực của mọi Tình Yêu. Chắc chắn máng cỏ còn dạy nhiều điều cho những ai biết thinh lặng và lắng nghe trong mùa Giáng Sinh này. Ước gì niềm vui Giáng Sinh, niềm vui không dựa trên những trang trí bên ngoài, thấm vào lòng những ai dám yêu theo kiểu Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa làm người.
                                              ĐỨC MARIA : NGƯỜI PHỤ NỮ CHIÊM NIỆM
Đức Maria là người phụ nữ chiêm niệm suốt đời mình. Chiêm niệm là điều nằm trong máu thịt của Mẹ. Chiêm niệm thường xuyên trước mọi biến cố hàng ngày tạo nên chiều sâu thiêng liêng của đời Mẹ. Hoán cải và canh tân đời sống cầu nguyện bằng cách chiêm ngắm Mẹ, và học từ nơi Mẹ. Contemplare et tradere contemplata. Cách dễ nhất, tốt nhất là ta ngắm Mẹ qua những trang sách Tin Mừng, đi suốt cuộc đời Mẹ.
  1.   Luca 1, 26-38. Qua Gabriel, Thiên Chúa hỏi ý cô Maria, và mời cô tham dự vào kế hoạch của TC. Không phải là loan báo hay ra lệnh. TC cần cái gật đầu của một thiếu nữ mới lớn. TC không thể cho Con mình làm người trong lòng một cô mà lại không hỏi ý cô ấy. TC vẫn là người lịch sự khi cư xử với con người. Ngài cởi dép khi đi vào đời từng người. Chính vì thế câu chuyện ở Lc 1 không phải là chuyện bịa. TC hỏi ý Maria khi nào? Làm sao Maria nghe được tiếng TC? Maria đã có khả năng nghe và trò chuyện với TC. Cuối cùng cô đón nhận ý định khó hiểu của TC và hoàn toàn buông mình để TC sử dụng, dù không thể hiểu hết. Đừng quên cô đã trải qua kinh nghiệm "vô cùng bối rối" (dietaráchthê) và tự hỏi (dielogízeto) ở câu 29. Và trước khi thưa tiếng xin vâng và tin vào lời sứ thần, cô đã hỏi thẳng sứ thần "chuyện này sẽ như thế nào?" câu 34. Cô suy nghĩ và muốn biết chuyện này xảy ra bằng cách nào (pôs + how). Maria là thiếu nữ có phúc vì đã tin như lời bà Ê li sa bét khen cô (Lc 1,45).
2. Lc 1,39-45. Maria chiêm niệm là có tâm tình tri ân và ca ngợi. Maria nhạy bén với thông tin của sứ thần về bà chị họ mang thai được 6 tháng (Lc 1,36). Đối với Mẹ, đó là một lời mời kín đáo, một thúc bách đến từ cuộc gặp gỡ với TC. Và Mẹ đã vội vã lên đường đi phục vụ. Mẹ biết bà này đang cần đến mình. Chính khi Mẹ nhận mình là tớ nữ của TC, thì Mẹ lại muốn trở nên tớ nữ của người chị họ. Chính khi Mẹ nghe Bà Eli sa bét nói về bí mật đời mình, và ca ngợi những ơn cao trọng mà mình chưa hiểu hết "Phúc cho em..." thì Mẹ đã cất tiếng ca ngợi TC. Mẹ khiêm tốn nhìn nhận mình là tỳ nữ thấp hèn được TC cúi xuống và nâng lên (cc. 46-49). Chiêm niệm là nhìn lại đời mình, thấy tay TC ở đó, thấy ơn Chúa đi kèm với sứ mạng. Chiêm niệm không phải là sống trên mây. Mẹ đã phục vụ bà chị họ 3 tháng.
  1.   Lc 2,1-20. Mẹ sinh con đầu lòng. Đi một đoạn đường xa 120 km khi gần ngày sinh. Sinh con xa nhà, không chỗ ở tử tế, tập quấn tã lần đầu và đặt con trong máng súc vật. Ở hang đá ta hay gặp môt Maria đang quỳ, chắp tay, nhìn vào con. Đó là tư thế chiêm niệm một mầu nhiệm vượt sức hiểu của con người. Mẹ suy nghĩ làm sao theo lời sứ thần: Người Con Đấng Tối cao, người thừa kế ngai vàng Đa vít, vị Vua sẽ trị vì và Nước của Vua này sẽ không có kết thúc, Đấng Thánh, Con TC (cc. 32-33. 35) lại phải sinh ra trong cảnh thiếu thốn cả những điều tối thiểu như thế. Sự tương phản lớn quá! Chiêm niệm là chìm sâu trong những mầu nhiệm của đời mình hay của người thân. Chiêm niệm là cố tìm ‎‎ý nghĩa của cái "làm sao" trong kế hoạch của TC.
Khi các mục đồng đến và kể những gì đã xảy ra với họ trong đêm. Vinh quang của Chúa bừng toả với một vì thiên sứ, và cả một đạo binh thiên quốc đông đảo hợp lời với vị thiên sứ ấy mà ca tụng TC (Lc 2,9.13-14). Lại thêm một tương phản khó hiểu nữa: sự thiếu thốn nghèo nàn tĩnh lặng tăm tối của nơi Hài nhi nằm so với sự tưng bừng sáng láng huy hoàng hùng tráng vui tươi của nơi mục đồng ở. Ai cũng ngạc nhiên. Mẹ cũng vậy, nhưng không chỉ vậy. Người có tâm hồn chiêm niệm là người "giữ kỹ (sunetêrei) mọi chuyện ấy, suy đi nghĩ lại trong trái tim của mình" (Lc 2,19).
Chiêm niệm về những biến cố khó hiểu đã xảy ra là thói quen của Mẹ. Mẹ gặp lại con trong Đền thờ sau ba ngày đi lạc, tìm kiếm trong âu lo và nước mắt. Mẹ trách con vô tâm làm khổ cha mẹ, thì lại nghe câu trách ngược từ con (c. 49). Mẹ không hiểu (c.50). Và Mẹ lại "giữ kỹ (dietêrei) mọi chuyện ấy trong trái tim của mình" (c. 51). Mọi chuyện ấy còn gồm cả chuyện Cụ ngôn sứ Si mê ôn nói một câu khó hiểu về tương lai của Con và của Mẹ ( Lc 2, 34-35). Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu hồn bà. Trái tim vẫn là nơi Mẹ nghĩ về những mầu nhiệm của Con. Con mãi mãi là một mầu nhiệm đối với Mẹ, dù chẳng ai hiểu Con bằng Mẹ.
  1.   Gioan 2,1-12. Mẹ được mời dự tiệc cưới. Mẹ là trung tâm. Mẹ thấy họ thiếu rượu. Mẹ có cái nhìn về nhu cầu của con người. Với nữ tính của mình, Mẹ để ‎ý đến cái nhỏ nhặt. Mẹ hiểu nỗi khó khăn của người khác. Nỗi buồn của một tiệc cưới khi hết rượu cho khách mời. Và Mẹ muốn làm một điều gì đó cho họ. Người có đời sống chiêm niệm lại là người cảm nhận rất nhanh và rất sâu về nhu cầu của người khác. Như Mẹ đã cảm nhận nhu cầu của bà chị họ lúc mang thai khi tuổi già. Mẹ chạy đến với Con : Họ hết rượu rồi. Người chiêm niệm là người biết chạy đến với TC để xin trợ giúp. Mẹ chỉ nói với Con về tình trạng hiện tại của tiệc cưới. Mẹ chỉ là người đi xin dùm người khác. Đó có phải là việc mà hiện nay Mẹ vẫn làm ở trên trời  không? Hãy xem cách Mẹ cầu xin: Mẹ không bảo con phải làm gì. Mẹ để con tuỳ nghi định liệu. Rốt cuộc Mẹ đã nhận được một lời có vẻ từ chối khá rõ ràng. Nhưng Mẹ hiểu Con hơn ai hết. Mẹ vẫn không mất hy vọng là Con sẽ làm điều gì đó cho gia đình này. Mẹ không rõ Con sẽ làm gì, nhưng Mẹ biết Con sẽ làm một điều gì đó, nên Mẹ đã dặn gia nhân: "Người bảo các anh làm gì, các anh hãy làm" (c. 5). Đây là câu duy nhất của Mẹ trong Phúc âm có thể áp dụng cho mỗi người chúng ta. Mẹ đưa con người về với Con mình. Mẹ dặn họ làm theo lời Con dạy. Mẹ không giữ ai cho riêng mình. Mẹ chẳng tìm gì cho mình. Mẹ chỉ nghĩ đến người khác.
Và quả thật Con đã bảo và gia nhân đã làm. "Các anh đổ đầy nước vào các chum đi." "Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc." Phép lạ Cana do Đức Giêsu, do sự vâng phục của gia nhân đối với lời của Mẹ, nhưng khó lòng chối bỏ vai trò quan trọng của Mẹ trong phép lạ đầu tiên này. Đi từ thiểu rượu đến chỗ có rượu, mà lại là lượng rượu khổng lồ, lượng rượu ngon tuyệt vời. Đám cưới đi từ chỗ lo âu vì sợ bị mất mặt, đến chỗ quá vui vì dư dật tràn trề.
  1.   Ga 19,25-27. Mẹ đi đến tận Cái Sọ. Mẹ ở với Con giây phút đầu (Cana) và cuối. Mẹ đứng gần thập giá. Mẹ đã quỳ gần máng cỏ. Giêsu ở Bê lem và ở đây đều trần trụi như nhau, đều không có chỗ tựa đầu. Mẹ chứng kiến Con được sinh ra, và lúc Con chết. Mẹ nghĩ gì hay làm gì trong giây phút này. Mẹ có nhớ lại lời Gabriel, lời cụ Si mê on không? Chẳng lúc nào Mẹ chiêm niệm bằng lúc này. Khó hiểu khi ở Belem và khó hiểu khi ở Núi Sọ. Mẹ không khi nào không phải suy nghĩ về mầu nhiệm của Con. Mẹ chẳng hiểu được trọn vẹn cho đến khi Đấng phục sinh hiện ra với Mẹ.
  2.   Công vụ 1,12-14. Tất cả các tông đồ chuyên cần cầu nguyện cùng với mấy phụ nữ, với bà Maria thân mẫu Đức Giê su và với anh em của Đức Giê su. Mẹ cầu nguyện với Hội Thánh sơ khai, chờ Thánh Thần hiện xuống (Cv 1,4-5). Hãy xem vai trò khiêm tốn của Mẹ Thầy Giê su. Mẹ không có chức vụ, nhưng sự hiện diện của Mẹ quan trọng đối với Hội thánh.
CON THIÊN CHÚA TẬP LÀM NGƯỜI
“Đây là người!” (Ga 19,5). Vâng, người ấy tên là Giêsu, con ông Giuse, người Nadarét (Ga 1,45), và bà Maria là thân mẫu của Ngài (Mc 6,3; Ga 2,1; 19,25).
“Người đã chịu thử thách về mọi phương diện y như chúng ta, chỉ trừ tội là Người không hề phạm” (Hr 4,15). 

1. MỘT NGƯỜI MANG THÂN XÁC NHƯ TA

« Còn cậu Giêsu đã lớn lên trong khôn ngoan, trong vóc dạng, và trong ân nghĩa trước mặt Thiên Chúa và người ta » (Lc 2,52).
« Phúc thay người mẹ đã cưu mang Thầy và đã cho Thầy bú mớm » (Lc 11,27).
“Ở đấy, có giếng của ông Giacóp. Người đi đường mỏi mệt, nên ngồi ngay xuống bờ giếng. Lúc đó vào khoảng mười hai giờ trưa. Có một người phụ nữ Samari đến lấy nước. Ðức Giêsu nói với người ấy: “Chị cho tôi xin chút nước uống!” Quả thế, các môn đệ của Người đã vào thành mua thức ăn” (Ga 4,6-8).
“Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bêtania, thì Ðức Giêsu cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không” (Mc 11,12-13).
“Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước.Trong khi đó, Ðức Giêsu đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ” (Mc 4,37-38).
“Nhưng một người lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người. Tức thì, máu cùng nước chảy ra” (Ga 19,34).

2. MỘT NGƯỜI CÓ TÌNH CẢM NHƯ TA
+ Vui: Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Ðức Giêsu hớn hở vui mừng và nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, Con xin ngợi khen Cha” (Lc 10,21).
+ Buồn: Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến. Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức” (Mc 14,33-34).
+ Giận: Ðức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá (Mc 3,5). Thanh tẩy Đền thờ (Ga 2,13-16).
+ Thấy bị bỏ rơi: Vào giờ thứ chín, Ðức Giêsu kêu lớn tiếng: “Êlôi, Êlôi, lama sabácthani!” Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, tại sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15,34).
+ Xót thương: Ra khỏi thuyền, Ðức Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt (Mc 6,34).
+ Yêu mến: Ðức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến (Mc 10,21). Ba lần Ngài hỏi Phêrô có yêu Ngài không? (Ga 21,15-17).
+ Ba lần Tin Mừng thứ tư nói Ngài xao xuyến: trước cái chết của Ladarô (11,33); trước cái chết của chính mình (12,27); trước sự phản bội của Giuđa (13,21).
Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” Ðức Giêsu liền khóc (Ga 11,35).
Khi đến gần Giêrusalem và trông thấy thành, Ðức Giêsu khóc (Lc 19,41).

+ Đức Giêsu có trái tim. Ngài không vô cảm.
“Lạy Chúa, người mà Thầy yêu đang bịnh” (Ga 11,3). Đức Giêsu yêu Mácta, em gái cô và Ladarô (Ga 11,5). “Hãy xem Ngài yêu anh ấy biết chừng nào!” (Ga 11,36).
+ Ba lần Tin Mừng thứ tư nói Ngài xao xuyến: trước cái chết của Ladarô (11,33); trước cái chết của chính mình (12,27); trước sự phản bội của Giuđa (13,21).
3. MỘT NGƯỜI LUÔN TÌM KIẾM VÀ THỰC THI Ý CHÚA CHA
“Trong những ngày ấy, Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Khi trời sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ” (Lc 6,12-13).
“Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục …” (Hr 5,7). “Xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn” (Mc 14,36).
Đức Giêsu tìm kiếm ý Chúa Cha cho những chọn lựa lớn nhỏ của mình: Ngài chọn sống độc thân, chọn từ giã gia đình để lên đường đi truyền giáo. Ngài chọn cái chết kinh khủng mà Ngài biết là nằm trong kế hoạch của Chúa Cha.
“Khi đã tới ngày Đức Giêsu được rước lên trời, Người cương quyết lên đường đi Giêrusalem” (Lc 9,51).
“Đức Giêsu và các môn đệ đang trên đường lên Giêrusalem. Người dẫn đầu các ông. Các ông sững sờ, còn những kẻ theo sau cũng sợ hãi” (Mc 10,32).
Đón nhận thập giá và cái chết lúc tuổi đời dang dở.                                                                                                                                                            

BẢN XÉT MÌNH THEO GƯƠNG ĐỨC GIÊSU
  1. “Anh chị em hãy học với Tôi, vì Tôi hiền lành và khiêm nhường nơi trái tim.” Bạn học được bài học gì từ trái tim của Chúa Giêsu? Bạn có phải là người hiền lành không?
  2. Đức Giêsu đã lớn lên từ từ về mọi mặt: thân xác, trí tuệ, và tâm linh. Bạn nghĩ gì về sự lớn lên của bạn? Bạn lớn lên có mạnh mẽ không? có quân bình không?
  3. Đức Giêsu đã tập sống với người khác, tập cộng tác với người khác. Bạn nghĩ gì về tương quan của bạn đối với tha nhân, trong gia đình, trong nhóm, tại nơi làm việc? Bạn có làm hại ai, lấy của ai, hay xúc phạm người khác không? Bạn có sống gian dối không?
  4. Đức Giêsu đã đón nhận cuộc đời Chúa Cha trao cho mình. Bạn có phải là người yêu đời không? Có khi nào bạn thất vọng về cuộc sống không? Bạn làm gì khi bạn gặp thất bại trong cuộc sống?
  5. Đức Giêsu đã luôn tìm kiếm và thực thi ý Chúa Cha. Bạn có thường cầu nguyện để tìm ý Chúa không? Bạn có coi trọng ngày Chúa nhật không? Bạn có dành thời gian để dâng ngày mỗi sáng và hồi tâm mỗi tối không? Bạn có dám đặt Chúa lên trên hết mọi sự không? Bạn thường đặt thụ tạo nào lên trên Chúa?

LỜI NGUYỆN
Giữa giá rét của mùa đông, xin cho con gặp Chúa.
Giữa những long đong và bấp bênh của phận người,
Xin cho con gần Chúa.
Giữa cảnh nghèo khó và trơ trụi, Xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.
Lạy Chúa Giêsu bé thơ nằm trong máng cỏ, Xin cho con cảm được sự bình an của Chúa, ngay giữa những âu lo hàng ngày.
Xin cho con đón lấy cuộc đời con, với bao điều không như ý. Và cuối cùng, xin cho con dám sống như Chúa, vì Chúa đã dám sống như con.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

ducchasi
 
closedbible
 
suy 5
 
thanhthan06sm 1
 
gdphanxicoxavie
 
lichconggiao2
 
giolecacnhatho adv2 copy
 
giolecacnhatho adv2
 

Tin mới nhất

Kết nối

 

 

 

Thống kê

  • Đang truy cập180
  • Máy chủ tìm kiếm39
  • Khách viếng thăm141
  • Hôm nay36,821
  • Tháng hiện tại501,003
  • Tổng lượt truy cập55,238,683

Copyright © [2018] Giáo phận Nha Trang. All rights reserved.
   Phụ trách: Ban Truyền Thông Giáo Phận Nha Trang
Email: gpnhatrangbtt@gmail.com
Địa chỉ: 22 Trần Phú - HT 42, Tp. Nha Trang - Khánh Hoà
Phone: (84) 258.3523842 
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây