Thứ Hai Tuần VIII Tn
Đức Maria, Mẹ Giáo Hội
Ngày 21/11/1964 kết thúc Khóa Ba Công Đồng Vaticanô II Giáo Hội tuyên bố Đức Trinh Nữ Maria là ‘Mẹ Giáo Hội’ nghĩa là của toàn thể dân kitô giáo, giáo dân cũng như mục tử kêu cầu Mẹ là Mẹ rất đáng yêu mến’. Tòa Thánh, dịp Năm Thánh Hòa Giải (1975), đã đặt một thánh lễ ngoại lịch tôn kính Mẹ Maria Mẹ Giáo Hội, sau đó được đưa vào Sách Lễ Roma; cũng đưa vào Kinh Cầu Đức Bà tước hiệu này (1980). Đức Thánh Cha Phanxicô sau khi xem xét kỹ tước hiệu này và nhận thấy có thể giúp phát triển ý nghĩa hiền mẫu của Giáo Hội, cũng như lòng đạo đức bình dân chân chính đối với Đức Mẹ, đã cho thiết lập năm 2018 lễ nhớ kính Đức Mẹ, Mẹ Giáo Hội, và được kính như lễ nhớ buộc vào ngày thứ Hai sau Chúa Nhật lễ Hiện Xuống.
+++
Chàng thanh niên giàu có đến gặp Đức Giêsu để Ngài dạy cho anh con đường đi vào Nước Trời: là cách thế đúng để khởi đầu. Đức Giêsu trả lời anh bằng cách nhắc lại những giới luật của Thiên Chúa và lúc này ta mới biết rằng anh thanh niên này không chỉ đã nghe Thiên Chúa mà còn thực hành lề luật của Người nữa, nên anh đã trên con đường vào Nước Trời. Do đó Đức Giêsu mới đề nghị cho anh một chặng đường sau cùng: ‘Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi’.
Và cuộc hành trình dừng lại nơi đây: ‘Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải’. Anh ta không thể bỏ điều anh đang có để nhận lấy điều Chúa ban tặng cho; anh ta thiếu niềm tin và không còn biết nghe lời Chúa nữa, không còn biết nhìn thấy rằng đây là một lời yêu thương. Thánh Mátcô viết: ‘Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến…Anh chỉ thiếu có một điều’. Không phải là để làm cho anh nghèo đi mà Đức Giêsu nói điều ấy, không phải vì nghiêm khắc với anh, nhưng chỉ vì yêu mến anh, muốn anh nên giàu có thực sự. Đức Giêsu muốn mở mắt cho anh thấy rằng sự giàu có hiện tại của anh thực sự là một điều còn thiếu: Anh chỉ thiếu có một điều, hãy đi bán những gì anh có…hãy giải thoát mình khỏi điều đó để cho người nghèo. Như thế anh sẽ nên giàu có, vì anh đã cho đi tất cả, anh sẽ có một kho tàng trên trời. ‘Rồi hãy đến theo tôi’. Đề nghị của Đức Giêsu là đề nghị ngay bây giờ đã vào Nước Trời, đã có một kho tàng trên trời, và còn hơn nữa đi vào sống thân tình với Ngài: Rồi hãy đến theo tôi. Sự giàu có ngăn cản anh đi theo Đức Giêsu, là gánh nặng làm chậm bước chân anh, ngăn cản anh.
Đây là bài học ta cần phải học lấy vì thông thường ‘sự ‘giàu có của ta’ ngăn cản ta tiến bước, có niềm tin hoàn toàn vào Đức Giêsu, hiểu rằng lời Chúa luôn là một đề nghị tình yêu; sự giàu có của ta không chỉ là những của cải vật chất mà còn biết bao điều khác nữa. Ta có thể gắn bó với việc đọc sách, với những buổi trình diễn, nhưng trò tiêu khiển giết thời giờ…chúng khiến ta không sẵn sàng lắng nghe lời Thiên Chúa và đi theo Người. Ta luôn được mời gọi để đơn giản hóa cuộc sống của mình và nên biết rằng sự giàu có đích thực của ta chỉ có nơi việc theo Đức Giêsu
Đức Giêsu biết rằng việc từ bỏ này thật là khó: ‘Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao’. Nhưng khi nhìn thấy các môn đệ băn khoăn lo lắng, Ngài đã chỉ cho họ phương thức bằng cách nhắc nhở họ về lòng tin. Phương thuốc trị liệu không phải do ta cố gắng, nỗ lực nhưng do việc mở rộng lòng cho Thiên Chúa hành động: ‘Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể’.
Ta trở lại điểm xuất phát. Luôn cần trở lại điểm xuất phát mỗi khi gặp khó khăn, khi gặp một trở ngại phải vượt qua, một gánh nặng phải chịu hoặc một gánh nặng mà ta cần giải thoát khỏi: con người không thể tự mình thành đạt, nhưng ta chỉ đạt được khi đặt niềm tin vào Thiên Chúa. Lời sau cùng của đoạn tin mừng hôm nay cũng giống với lời sứ thần thưa với mẹ Maria: ‘Đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được’. Ta có gương mẫu của mẹ Maria, đấng biết lắng nghe lời Thiên Chúa, lắng nghe trong sự nghèo hèn, trong sự khiêm tốn và gắn bó với lời xác quyết căn bản này: ‘Đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được’.
Điều thiết yếu là lắng nghe Thiên Chúa, vâng phục Người trong niềm tin và tin tưởng bước đi trên con đường mà Người chỉ cho.
+++
Tuy không thấy Người, anh em vẫn yêu mến, tuy chưa được giáp mặt mà lòng vẫn kính tin. Vì vậy, anh em được chan chứa một niềm vui khôn tả, rực rỡ vinh quang, bởi đã nhận được thành quả của đức tin, là ơn cứu độ con người
Thánh Phêrô viết thư cho các tín hữu sống như kẻ ‘xa lạ’ ở cộng đồng hải ngoại, xa cách quê hương đích thực và tản mác khắp nơi, nhưng quy tụ nhau vì một quan tâm duy nhất: Đức Giêsu Kitô, đấng mà họ đã đặt hết lòng tín thác và hy vọng. Cũng chính điều quan tâm chung nhau đó đòi hỏi một điều chung khác nữa mà họ không có trải nghiệm ngay tức khắc lúc này, làm họ khám phá ra mình là những kẻ xa lạ, trải qua những nơi mình đang sống và đồng thời là những người đồng hương cùng một quê hương mà Người đã đến trước để chuẩn bị nơi ở cho họ.
Anh em yêu mến, thánh Phêrô nói, không phải vì anh em đã nhìn thấy, nhưng bởi vì anh em khám phá mình được yêu mến ngay cả lúc còn trong tội lỗi nữa, để Thiên Chúa mang lại cho anh em sự sống. Con tim của anh em nhảy vui vì tiên cảm sự hiện diện yêu mến của Thiên Chúa. Tình yêu phải được đáp trả bằng tình yêu, với lòng phó thác hoàn toàn, với sự từ bỏ đầy tin tưởng.
Một trải nghiệm không chỉ dành cho thời Giáo hội sơ khai: mỗi người chúng ta nhận ra rằng cho dầu mình khác nhau ở trần gian này nhưng tất cả đều nhớ đến quê hương chung là cội nguồn và là cùng đích của chúng ta
Phát xuất từ tình yêu của Chúa, Lạy Chúa, con trải qua những nẻo đường trần gian cùng với lệnh truyền làm cho trần gian phong phú bằng cách làm tỏa lan tình yêu, để rồi quay về với Chúa, không phải chỉ như dòng suối nhỏ mà là một giòng sông lớn được cung cấp từ dòng nước của anh em con.
+++
Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta …
Ai biết được cảm xúc nào xảy ra khi gặp cái nhìn của Đức Giêsu, hãy để mình đắm chìm trong cái nhìn của đôi mắt Chúa, hãy cảm thấy được soi sáng bằng ánh sáng của Chúa!
Và nào ai biết được có biết bao lần, đọc đoạn tin mừng này, một ai đó trong chúng ta đã không nghĩ rằng giả như mình ở vào chỗ của chàng thanh niên giàu có đó, chắc đã không bỏ qua cơ hội đi theo Thầy: bằng bất cứ giá nào! Một kitô hữu chân thực lẽ nào không làm điều như thế sao?
Hoặc cái giá hình như quá cao cho người ấy, mong ước sống hoàn thiện. Anh ta cũng là một kitô hữu chân thực mà!
Đối với ta thường cũng vậy, cái giá phải trả hình như quá cao và ta tự hỏi làm sao mà Thiên Chúa lại đòi hỏi ta quá mức vậy. Ta quên mất rằng không phải chúng ta mà là chính Ngài mới có thể làm cho ta có khả năng xứng đáng đáp lại lời mời gọi, yêu Ngài như Ngài đã yêu ta.
Nếu ta không cho phép Ngài nhìn ta và không hổ thẹn để mình được chữa lành hoặc thanh tẩy khỏi tất cả những gì làm biến dạng hình ảnh Thiên Chúa trong ta.
Quay trở về là một khởi đầu, là chia cách, tách mình ra khỏi một cái gì đó. Khởi đầu từ sự nghèo hèn của mình, từ ý thức rằng kho tàng duy nhất là Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, đấng đã đến ban cho ta Thần Khí để ta được kho tàng trên trời.
Từ những lời nói của Đức Giêsu, rõ ràng chúng ta không bị kết án về điều xấu đã làm, nhưng về điều thiện mà chúng ta đã bỏ qua không làm.
Hôm nay trong phút hồi tâm, tôi để cho Đức Giêsu nhìn sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho con một quả tim đơn sơ và phó thác. Con tín thác vào Chúa.
Thứ Ba Tuần VIII Tn
Trong bài đọc 1 ta gặp thấy một bài giáo lý hoàn hảo về hy lễ. Dĩ nhiên, trong Cựu ước, khi nói đến hy lễ, người ta nghĩ ngay đến việc sát tế các con vật và sách Huấn Ca còn nhắc cho người dân Israel đạo đức không được quên những lễ dâng theo luật dạy và còn phải dâng lễ với tâm hồn quảng đại và hân hoan: ‘Hãy tôn vinh Đức Chúa với lòng quảng đại, đừng bớt xén của đầu mùa tay con làm ra. Dâng cúng chi, cũng phải giữ nét mặt tươi cười, dâng hiến của thập phân, hãy hân hoan vui vẻ’. Tuy nhiên sự sống thì quan trọng hơn việc dâng hy lễ, như thế đã chuẩn bị cho Tân ước. ‘Tuân giữ lề luật là làm cho lễ phẩm thêm phong phú’, nghĩa là việc tuân giữ lề luật ngang bằng với nhiều lễ vật. Không chỉ là điều làm cho Thiên Chúa mới là hy lễ, mà còn ngay cả việc lành làm cho người anh em nữa: ‘Làm việc bố thí là dâng lễ ngợi khen’. Trong thư do thái tác giả viết: ‘Đừng quên việc làm ơn làm phúc và chia sẻ của cải cho tha nhân, vì Thiên Chúa vui lòng những hy lễ đó’.
Sau cùng sách Huấn Ca không ngần ngại nhấn mạnh lòng quảng đại của Thiên Chúa: ‘Với tấm lòng quảng đại, hãy dâng hiến Đấng Tối Cao tùy theo những gì Người ban tặng và tùy theo khả năng con có. Vì Đức Chúa là Đấng thưởng công, sẽ trả lại cho con gấp bảy lần’. Không nói đến việc dâng hy lễ với tâm hồn lợi lộc, thực hiện như một hành vi ích kỷ và không đẹp lòng Thiên Chúa, tuy nhiên ta có thể chắc chắn rằng Chúa quảng đại hơn chúng ta và việc thuyết phục này giúp ta ngay cả khi ta thực sự quảng đại.
Bài tin mừng hôm nay quả quyết quan niệm này, không nói đến bảy lần nhưng đến hàng trăm lần: ‘Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất gấp trăm…’ Điều này làm ta yên lòng. Là sai lạc khi tin rằng làm cho Thiên Chúa mà không muốn nhận bất cứ điều gì, bởi vì chính Thiên Chúa ban tặng đầu tiên, và cũng chính Người sau cùng sẽ ban tặng dư dật. Chúng ta chỉ giống như những chiếc gương phản ánh một chút tính quảng đại của Thiên Chúa: điều ta lãnh nhận ta có thể cho đi một phần, để có thể nhận lãnh nhiều hơn nữa.
Trong Thánh Lễ chúng ta sống cung cách này.
Trong phần dâng lễ vật, ta thưa với Chúa: ‘Chúng con dâng lên Người những lễ vật này do tay Người ban tặng. Người đã ban cho chúng con bánh và rượu này và chúng con mang đến dâng Người với lòng quảng đại khiêm tốn, để Người còn ban thêm cho chúng con hơn nữa, nghĩa là không chỉ ban cho chúng con bánh vật chất, nhưng là bánh hằng sống, không chỉ là rượu từ quả nho, nhưng còn là rượu của Nước Trời’.
+++
Dâng cúng chi cũng phải giữ nét mặt tươi cười; dâng hiến của thập phân hãy hân hoan vui vẻ (Hc 35,8)
Lời khôn ngoan trên trích từ sách Huấn ca, nhắc nhở người tín hữu thái độ phải có khi cho đi điều mình sở hữu, tùy theo khả năng mình. Đối với người do thái, 1/10 (thập phân) thu nhập từ ruộng vườn phải dâng vào đền thờ, phục vụ các Lêvi (Ds 18,21-24) và người nghèo (Đnl 26,12).
Ngày nay 1/10 có thể là biểu trưng cho những cách thức dâng cúng. Cái quan trọng là lời mời gọi dâng cúng điều mà mình sở hữu trong tính cách cá nhân, gia đình và cộng đồng.
Nhấn mạnh đến niềm vui trên gương mặt khi dâng cúng. ‘Thiên Chúa yêu mến người cho đi cách vui vẻ’. Thật đẹp và an ủi ngay trong những thời kỳ xảy ra những biến cố đau buồn, người kitô hữu không để mình lấy mất đi niềm vui: vì tin chắc mình được Thiên Chúa yêu thương vô cùng và được Đức Giêsu Con Một của Người cứu độ và làm cho ta trở nên anh em của Ngài.
Niềm vui cất đi sự mệt mỏi và giúp các thánh chiến thắng những trở ngại và những nặng nhọc mà đôi lúc cuộc sống mang lại. Tại sao không xin Ngài giúp đỡ chúng ta?
Lạy Chúa, xin ban cho con một quả tim biết bằng lòng và một cái nhìn yêu thương đối với mọi người. Một kitô hữu buồn là một kitô hữu đáng buồn.
Đức ái là kho tàng chỉ được tăng thêm khi biết chia sẻ.
+++
Hãy sống thánh thiện, vì Ta là Đấng thánh
Cội nguồn, nguyên do, sức mạnh và ‘phong cách’ sự thánh thiện của chúng ta là chính sự thánh thiện của Thiên Chúa.
Thân xác chúng ta, tinh thần của chúng ta được dựng nên là để cho sự thánh thiện này, toàn thể con người của ta được thực hiện khi được thấm nhuần trong từng tế bào sự thánh thiện của Chúa.
Ta sai lầm mục tiêu khi trình bày sự thánh thiện như một sự toàn hảo, không mắc tội hoặc khiếm khuyết, làm chủ các đam mê của ta. Ta ‘phản bội’ sự thánh thiện khi ta xem nó chỉ như một toàn thể những hành vi không gì đáng trách cách luân lý.
Chúng ta thánh thiện bởi vì được Đức Giêsu thánh hóa, yêu thương, tha thứ và cứu rỗi.
Chúng ta thánh thiện bởi vì trong bí tích thánh tẩy ta được dìm trong sự thánh thiện của Người.
Và ta trở nên thánh thiện khi cuộc sống của ta cho thấy sự hiện diện của Chúa, hiện diện đẹp đẽ, đáng mơ ước và mang lại an bình.
Ta nên thánh không phải khi ta cố gắng cảm thấy thoải mái nhưng chính là khi ta lo lắng để sinh hoa trái, để thực hiện nhiều điều thiện hảo, để không sống một cách khô cằn.
Sự thánh thiện của Thiên Chúa được tạo nên từ sự sống sáng tạo nên sự sống, từ tình yêu dành cho người khác: Con người của ta giống hình ảnh Thiên Chúa, trong khả năng trao ban sự sống.
Sự phong nhiêu khi ấy trở thành bằng chứng của sự thánh thiện của chúng ta, luôn là một cái gì đó năng động. Vài người sẽ nói mình không thấy những hoa trái đặc biệt trong đời sống, mình cảm thấy cằn cỗi. Điều đó có nghĩa là họ còn xa sự thánh thiện chăng? Không phải thế! Sự thánh thiện không được định nghĩa bằng số lượng những việc làm hoặc theo như cách chúng ta cảm nghĩ. Sự thánh thiện được minh chứng trong ước muốn làm điều lành của ta ngay cả trong những việc bé nhỏ, trong việc cho đi theo khả năng của mình để làm cho người khác được hạnh phúc. Và còn hệ tại việc liên kết với Đấng Thánh trên hết các thánh.
Cảm tạ Chúa vì khi kêu mời con nên thánh, Chúa cũng kêu mời con trung thành không chỉ với Ngài mà còn với chính mình con nữa. Ngài kêu mời con sống hạnh phúc.
Cần cho đi tất cả và ngay tức khắc bởi vì một ngày thật vắn vỏi và các tạo vật rất cần một chút tình yêu biết bao.
+++
Chúng con đã bỏ mọi sự
Sách Huấn ca mang lại cho ta những lời khuyên khôn ngoan: một loạt những tiêu chuẩn có vẻ như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng thực ra chúng nhằm sửa dạy và điều chỉnh người tín hữu để có những tương quan luôn trong sáng hơn và ngay thẳng trước mặt Chúa, trước mặt đền thờ và tha nhân. Tin mừng hôm nay cho ta tham dự vào ý hướng của Phêrô muốn tính toán với Chúa! Ông làm cho mình và thay cho anh em mình. Như là người đại diện: ‘Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy’. Bắt đầu với một khẳng định thực tế: quảng đại và mau mắn, nhóm Mười Hai đã bỏ mọi sự đi theo Chúa. Vì một lời mời: Hãy Theo Thầy. Họ tin vào lời mời ngắn gọn: ‘Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ chài lưới người’. Phêrô và mười một người khác và cùng với họ mọi kẻ theo Đức Kitô trong tương lai thực sự đã bỏ những của cải, nghề nghiệp, tình cảm gia đình để đi theo Thầy, đấng từng tuyên bố không có chỗ tựa đầu. Câu trả lời của Đức Giêsu thật rõ ràng và chính xác: ‘Thầy bảo thật anh em: chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì tin mừng mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con, hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cữu ở đời sau’.
Phần thưởng: gấp trăm về của cải mà họ đã bỏ, ngay từ đời này và sự sống vĩnh cữu trong tương lai. Đức Giêsu không im lặng về những bách hại. Ngài còn nói rõ hơn: ‘Nếu họ đã bách hại Thầy, thì họ cũng sẽ bách hại các con’. Sự quảng đại vô biên của Thiên Chúa cho ai tận hiến cho Ngài. Có vẻ như Ngài chỉ nói cho các Tông đồ, cho những người sống đời thánh hiến, thực tế mỗi tín hữu đều được mời gọi để sống từ bỏ; mọi người chúng ta đang chờ phần thưởng, nhất là phần thưởng sau cùng, sự sống vĩnh cữu.
Thứ Tư tuần VIII Tn
Nhờ vâng phục sự thật, anh em đã thanh luyện tâm hồn để thực thi tình huynh đệ chân thành. Anh em hãy tha thiết yêu mến nhau với tất cả tâm hồn.
Chúng ta đang ở trong bối cảnh công trình cứu độ của Đức Kitô, cho ta được vinh dự hướng về Thiên Chúa mà gọi Người là Cha, và từ đó khám phá ra chiều kích huynh đệ nối kết mọi người với nhau. Như thế là tái tạo lại hình ảnh của Thiên Chúa nơi ta khi được tạo dựng. Hình ảnh không phải của một Thiên Chúa đơn độc, nhưng là một Thiên Chúa cộng đoàn yêu thương, Thiên Chúa Ba Ngôi Vị: ‘Và Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình, Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa, Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ’ (St 1,27). Đó là chân lý về con người!
Tha nhân, cũng theo sách Sáng Thế, được tạo dựng nên để là một trợ tá tương xứng (St 2,18), nghĩa là trong một tương quan đối thoại gợi lên sự sống thân tình của Thiên Chúa: ‘Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa’ (Ga 1,1), tha nhân không xa lạ đối với tôi: trong tha nhân tôi được kêu mời để hoàn thành chính mình và cùng với tha nhân thực hiện ơn gọi chung được ghi khắc trong hữu thể của mình ngay giây phút đầu tiên được kêu gọi vào đời.
Tình yêu là sự quy hướng trong sáng của một tương quan vừa trao ban vừa tiếp nhận, nơi đó tham vọng chiếm hữu bị hoàn toàn loại trừ để thay vào đó bằng một sự tôn trọng tri ân và bổ túc cho nhau.
Giới hạn của một tạo vật được đón nhận trong sự tích cực: nhờ đó tôi được giải thoát khỏi tính tự mãn, làm cho tôi xa cách người khác và cuộc đời tôi cằn cỗi. Hãy mở ra cho một chân trời rộng mở hơn đến với tha nhân; hành trình cho phép người anh em đến gần bên cạnh tôi. Đó là phiêu lưu của tình yêu!
Trong phút hồi tâm, tôi muốn suy tư về thực tại này, hiểu được ý nghĩa thâm sâu của hữu thể tôi là hình ảnh của Thiên Chúa.
Lạy Chúa, Chúa đã cho con biết giới hạn của con. Và biết bao lần Chúa đã dùng những cái giới hạn ấy để dạy con biết con cần phải mở ra cho tha nhân để đón nhận những bổ túc cho chính đời mình. Con cảm tạ Chúa vì những giới hạn của con vì chúng giúp con biết mở lòng ra với anh em để trao ban và đón nhận.
+++
Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em
Đức Giêsu nói: Ta ở giữa các con như người phục vụ. Đức Giêsu là ai? Là Sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa tối cao. Ngài là Người Con quyền năng của Chúa Cha: Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, được sinh ra và đồng bản thể với Cha: Đức Giêsu là Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể. Ngài đã mặc lấy bản tính con người chúng ta để có thể cảm nghiệm tận sâu thẳm cuộc sống của thế gian này.
Nếu Ngài đã muốn ở giữa chúng ta không với uy quyền nhưng với thái độ phục vụ, rõ ràng là sự cao cả thực sự hoặc được điễn đạt trong phục vụ người nam, người nữ, người già trẻ em để làm triển nở sự thiện, niềm vui và an bình, hoặc là một hình thức (ít nhiều ẩn tàng) của một sự ích kỷ lớn lao. Nếu ai đó thi hành quyền uy trong đời sống tôn giáo, dân sự, xã hội, mà không dấn thân biến đổi quyền hành ấy thành phục vụ yêu thương, sẽ trở thành kẻ độc tài, hủy diệt chính mình và kẻ khác.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con mặc lấy Chúa từ trong sâu thẳm lòng con. Và xin biến đổi con theo giá trị tin mừng khi thi hành uy quyền trong phục vụ.
Thứ Năm tuần VIII Tn
Trong tin mừng hôm nay ta nhận thấy ước muốn lớn lao của anh mù muốn được nhìn thấy, nên cho dù từ đàng xa, mặc cho những lời quát nạt của đám đông, anh đã cất tiếng van xin: ‘Lạy ông Giêsu, con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi’; và rồi anh đáp ngay lời vặn hỏi của Chúa Giêsu: ‘Anh muốn tôi làm gì cho anh?’ - Lạy Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.
Nhìn thấy, thấy ánh sáng là một ơn vô cùng lớn lao do Chúa ban, mà con người luôn luôn cảm nhận cách sâu xa. Ta biết rằng trong văn chương cổ, nhìn thấy ánh sáng đồng nghĩa với sự sống, những gì làm trong bóng tối là thuộc về sự chết.
Hãy xin Chúa cho ta được biết nhận ra ơn huệ lớn lao là được nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng tự nhiên làm cho ta chiêm ngưỡng công trình tạo dựng của Ngài, như sách Huấn ca viết: ‘Mặt trời tỏa sáng nhìn xuống muôn loài, vinh quang Đức Chúa bao phủ công trình Người sáng tạo’. Nếu lòng chúng ta không nảy sinh ước ao ca tụng Chúa là vì mắt chúng ta bị che phủ và chúng ta không nhìn các sự vật cách đúng đắn. Nhưng nếu chúng ta mở ra cho ánh sáng của Chúa, lập tức lòng chúng ta sẽ nhảy mừng và sẽ tìm ra ngôn từ để ca tụng Thiên Chúa, để diễn đạt sự cảm phục trước sự hài hòa trong vũ trụ, như sách Huấn ca còn viết: ‘Tất cả đều có đôi, cái này đối cái kia’.
Một cái nhìn đầy lạc quan, thay vì thấy mọi nơi toàn căng thẳng, xung đột, thấy mỗi vật được tạo dựng để tôn thêm giá trị tốt lành cho cái khác, và toàn thể tạo thành ca tụng vinh quang Thiên Chúa, giúp ta chiêm ngắm vinh quang Thiên Chúa: ‘Nhìn ngắm vinh quang của Người, ai mà chán được’.
Trong bài tin mừng Đức Giêsu chữa cho anh mù hai lần: chữa lành đôi mắt của anh nhưng đồng thời mạc khải cho anh, cho anh biết rằng đức tin đã cứu chữa anh: ‘Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh’. Lời nói ấy của Đức Giêsu còn quan trọng hơn cả việc chữa lành thể lý. Anh mù đón nhận, với ánh sáng của đôi mắt, ánh sáng siêu nhiên, ý thức rằng chính đức tin soi sáng cho mình. Nhờ lòng tin vào Đức Giêsu, anh đã hưởng nhờ phép lạ, nhưng cũng hiểu rằng nhờ đức tin vào Đức Giêsu mà có ánh sáng đích thực. Mátcô ghi lại: ‘Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi’.
Một lời nói của Đức Giêsu giải thích cho việc này: ‘Ta là ánh sáng thế gian. Ai theo Ta sẽ được ánh sáng ban sự sống’. Anh mù theo Chúa: đã tìm thấy ánh sáng thật, ánh sáng ban sự sống.
Chúng ta nhìn thấy mọi vật, nhưng nếu chúng ta không liên kết với Chúa, ta chỉ nhìn chúng cách hời hợt bên ngoài. ‘Đấng Tối Cao am tường tất cả và đưa mắt nhìn các dấu hiệu thời gian. Người công bố dĩ vãng và tương lai và mạc khải những dấu vết của những điều bí ẩn. Không một ý nghĩ nào Người không thấu suốt’.
Trong ánh sáng của Đức Kitô ta nhìn thấy ánh sáng. Ta hãy cầu xin cho ta biết mở lòng ra đón nhận ánh sáng của Chúa, ánh sáng đức tin, mà nhiều lần giúp ta vượt lên trên những hình thức đối nghịch bề ngoài để nhận ra ý nghĩa đích thực của sự vật. Theo Đức Kitô để tìm thấy ánh sáng là ơn gọi của mỗi kitô hữu. Ta phải là những con người được soi sáng, không theo nghĩa của những người đi theo ánh sáng riêng mình mà cứ tưởng mình được linh hứng trong khi họ sống trong ảo tưởng, nhưng là những người thật sự được chiếu soi (giác ngộ), những người mà khuôn mặt rạng ngời. Thánh vịnh bảo rằng ai hướng mặt về Chúa sẽ được chiếu sáng, và phụng vụ thuờng sử dụng hình ảnh đó để diễn đạt lòng nhân lành của Thiên Chúa cho ta hưởng nếm các ân huệ của Ngài. ‘Anh muốn ta làm gì cho anh? Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được’. Hãy xin Đức Giêsu làm cho ta mỗi ngày càng thấy rõ hơn, để ta có thể ca tụng Thiên Chúa hết lòng và lôi kéo nhiều người đến ánh sáng thật.
Thứ Sáu Tuần VIII Tn
Đoạn tin mừng hôm nay dài và cho ta thấy nhiều khía cạnh về cá tính của Đức Giêsu. Ta thường quen lập lại những lời của Chúa: ‘Hãy học cùng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng’ và ở đây thì ngược lại, điều ta thấy ở đây là bạo lực. Không phải là một tình yêu yếu ớt, nhưng là một tình yêu mạnh mẽ mà trong vài trường hợp được diễn tả cách mạnh bạo thực sự: ‘Đức Giêsu vào đền thờ, bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong đền thờ, lật bàn của những người đổi bạc, và xô ghế của những kẻ bán bồ câu…’ Tình yêu đối với Chúa Cha và đối với chúng ta khiến Ngài làm điều như vậy. Ngài muốn thanh tẩy nhà Cha của Ngài, phải là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc chứ không phải là sào huyệt của bọn cướp. Ngài cũng biết rằng đối với con người không có gì quý hơn nhà của Thiên Chúa, nơi con người gặp gỡ Thiên Chúa.
Đoạn tiếp theo cũng làm sáng tỏ tình yêu ấy. Cây vả bị Đức Giêsu chúc dữ, đã héo khô, là dấu chỉ biểu trưng cho sự cần thiết phải sinh hoa trái để được Thiên Chúa chúc lành. Chúa giải thích: ‘Anh em hãy tin vào Thiên Chúa…Tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý’. Đức Giêsu luôn sống thân tình với Chúa Cha, Ngài biết rằng Cha là suối nguồn bất tận của những ân huệ nên Ngài mời gọi chúng ta cầu xin trong đức tin. Đồng thời không được phép quên tình yêu đối với anh em. ‘Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em’. Tình yêu đối với Chúa Cha liên kết làm một với tình yêu đối với con người, những người mà Chúa yêu. Để sống thân tình với Chúa Cha, để triển nở trong mối tương quan này, cần phải luôn mở lòng ra để yêu thương mọi người, ngay cả những tội nhân, dù họ làm tổn thương ta, như chính Đức Giêsu đã thực hiện.
+++
Ơn riêng Thiên Chúa đã ban, mỗi người trong anh em phải dùng mà phục vụ kẻ khác. Như vậy, anh em mới là những người khéo quản lý ân huệ thiên hình vạn trạng của Thiên Chúa.
Các cộng đoàn kitô tiên khởi sống trong niềm hân hoan mong chờ ngày trở lại của Đức Kitô mà họ nghĩ sắp đến gần. Và sự mong chờ này định hình cho cuộc sống đức tin của họ, không phải như một trốn chạy khỏi hiện tại và ẩn mình trong một tương lai toàn màu hồng và tĩnh lặng, nhưng là một dấn thân trong cuộc sống đời thường mà không để cho nó đóng kín mình.
Sự điều độ và chừng mực không làm tắt niềm vui và hương vị của cuộc sống, nhưng chuẩn bị cho ta cuộc hội ngộ với Thiên Chúa và với anh em. Tất cả đều đặt dưới đức ái, nghĩa là tình yêu ban tặng, ánh sáng chiếu soi và định giá cho những tài năng của mỗi người.
Mỗi ân huệ, thánh Phêrô nói, là một lời mời gọi phục vụ cộng đoàn: tôi nhận lấy không phải để khoe khoang, nhưng như là một của cải được trao cho để ta quản lý cách khôn ngoan. Nó không thuộc về ta, nhưng thuộc về Thiên Chúa đấng đã ban tặng cho ta để ta có thể cộng tác vào việc xây dựng toàn thân thể Giáo hội, cộng đoàn, gia đình. Một ân huệ phải nhận với lòng biết ơn, và phải sử dụng với lòng khiêm cung cùng với trách nhiệm.
Trong phút hồi tâm tôi muốn dừng lại để xem xét những ân huệ Thiên Chúa ban cho tôi và tự hỏi mình đã có dùng để phục vụ anh em chưa.
Lạy Chúa, cảm tạ Chúa vì những khả năng tốt đẹp Chúa đã đặt vào tay con. Xin giúp con biết làm gia tăng để có thể phục vụ tha nhân trong tình hiệp thông huynh đệ.
Thứ Bảy Tuần VIII Tn
Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy?
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay trước hết là một thánh ca cảm tạ Thiên Chúa vì ơn khôn ngoan, làm cho ta vui hưởng những công trình sáng tạo của Chúa và giúp ta lượng phía đúng về những biến cố và sự việc xảy ra chung quanh ta. Trong đoạn tin mừng, các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đến hỏi Chúa Giêsu: ‘Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy? Đức Giêsu đã làm gì? -Ngài đuổi các con buôn ra khỏi đền thờ- Ngài dạy với uy quyền một giáo lý mà họ cho là mới mẽ và không phù hợp với những khuôn mẫu biệt phái. Đức Giêsu không trả lời mà Ngài vặn hỏi lại những người đối thoại chứng minh về sự trung thực của họ. Ngài hỏi: Vậy phép rửa của ông Gioan là do Trời hay do người ta? Những kẻ đối thoại không muốn trả lời vì họ không muốn làm thiệt hại chính họ. Và họ đáp: Chúng tôi không biết. Và Đức Giêsu: Tôi cũng vậy, tôi cũng không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. Từng trang tin mừng đều cống hiến cho ta những lời dạy quý giá cho đời sống của ta vì tin mừng là sự sống. Biết bao lần ta cũng rơi vào sự không trung thực vì ta sợ mất thanh danh hoặc mất tin tưởng của một ai đó. Xin Chúa ban cho chúng con thần khí sự thật, làm cho chúng con diễn đạt những phán đoán của mình trong sự tự do, không tự lừa dối mình cũng chẳng nịnh hót kẻ khác để tìm lợi lộc riêng mình. Có ơn khôn ngoan, mà bài đọc thứ nhất nói đến, có nghĩa là hành động theo sự thật trong bác ái, trong sự tự trọng chính mình và tôn trọng kẻ khác.
+++
Anh em hãy xây dựng đời mình trên nền tảng đức tin rất thánh của anh em…
Hậu cảnh bức thư của thánh Giuđa tông đồ là sự xuất hiện một vài yếu tố gây sai lạc và xáo trộn bên trong cộng đoàn. Họ liên kết với Đức Kitô không chân tình, nhưng chỉ là kết quả của một sự tìm kiếm mơ hồ và ích kỷ, tìm cách giải thích những đòi hỏi của tin mừng theo ý muốn và ích lợi riêng của họ. Thánh Giuđa can thiệp mạnh mẽ để làm sáng tỏ, củng cố và khích lệ cộng đoàn.
Không có gì đáng kinh ngạc hoặc hoảng hốt khi đối diện trước những hoàn cảnh đối nghịch với những huấn dụ của Đức Kitô, những con người tự xưng mình là theo Đức Kitô, bằng cách tạo ra những hoang mang và ngờ vực nơi những người bé nhỏ nhất.
Thật vậy không phải là việc tự xưng mình là kitô hữu, cũng chẳng phải tài hùng biện nâng đỡ và biện minh những hoàn cảnh của riêng mình, và cũng chẳng phải bí tích thanh tẩy bảo đảm sự liên kết và thuộc về Đức Kitô, nhưng chính là đức tin sống động trong cuộc đời. Đó chính là bằng chứng hùng hồn nhất không ai có thể lấy mất: trước sau gì rồi cũng sẽ tỏ lộ cho mọi người biết rằng mình thuộc về hay đối nghịch lại Đức Kitô.
Trong những hoàn cảnh như thế này ta có thể hiểu rằng ta bị buộc nhìn nhận rằng ngồi ở băng ghế bị cáo, không phải là những người khác mà là chính chúng ta, cho đến lúc này được xem như là ‘kitô hữu đúng phép’, trái lại trước những chứng cứ của các biến cố, ta trở thành những kẻ bất nhất. Nhưng ngay cả lúc ấy cũng chẳng có gì phải kinh ngạc hoặc hoảng hốt: đức tin không phải là một dữ kiện giảm giá, được bảo đảm một lần cho tất cả. Đức tin là một tương quan sống động giữa ‘tôi với Chúa’, khi mà không còn cuộc đối thoại thì lập tức nó sẽ chết. Cũng như bất kỳ một tương quan nào, đức tin cần phải được liên tục đốt nóng và gia tăng bằng cách đào sâu sự hiểu biết, tái xác nhận liên kết, làm gia tăng đối thoại.
Hôm nay tôi để lòng mình thúc đẩy bởi lời của thánh Giuđa, mời gọi tôi đặt nền móng đời tôi trên một đức tin vững mạnh và có tính thuyết phục.
Lạy Chúa, xin gìn giữ con khỏi cám dỗ cảm thấy yên ổn trong một đức tin không bao giờ đặt thành vấn đề do những căng thẳng đến với con từ những người không phải là kitô hữu, hoặc từ những người dù tự xưng mình như thế những lại phản bội lại những lời tuyên bố bằng chính cuộc sống của họ.
+++
Tôi đã công nhiên tìm kiếm đức khôn ngoan khi dâng lời cầu nguyện…Tôi đã hướng lòng về đức khôn ngoan, và khi giữ mình trong sạch, tôi tìm được đức khôn ngoan.
Tác giả sách Huấn Ca khẳng định điều liên quan đến một trải nghiệm hết sức quan trọng. Sự khôn ngoan sẽ có được nếu cầu nguyện. Đừng nhầm lẫn với việc tích trữ nhiều khái niệm khoa học, văn chương và sự hiểu biết con người. Sự khôn ngoan bắt nguồn từ nơi khác và nội dung cũng khác: xuất phát từ Thiên Chúa và chỉ có người dấn thân trong việc khiêm tốn cầu xin, tìm kiếm nó với lòng thanh sạch mới nhận được.
Nói ngay rằng con người trí thức như khoa học gia, văn sĩ, nhà nghiên cứu bất cứ lãnh vực hiểu biết nào của con người, tự bản chất là thông thái và khôn ngoan: giáo sư đại học hoặc người được phần thưởng hàn lâm đều ở bên ngoài sự khôn ngoan xét như hồng ân của Thánh Thần? Chắc không phải thế! Tuy nhiên điều quan trọng là phải có lòng thanh sạch, có cái nội tâm luôn biết sám hối, cho dù là nhà khoa học vĩ đại hay người công nhân hoặc người nông dân, tất cả đều có thể nhận được sự khôn ngoan từ Thiên Chúa.
Bất cứ đâu mà lòng con người tìm kiếm cách đơn sơ để sống phù hợp với thánh ý Thiên Chúa, có thể nhận được sự khôn ngoan: ngày nay nhiều người sống xa cách Thiên Chúa sẽ rơi vào trong sự dại dột, và đôi lúc ngay cả tội ác nữa.
Lạy Chúa, xin ban cho con Thấnh Thần của Chúa! Người biến đổi con nên con người có khả năng luôn chọn lựa điều ngay chính và tốt đẹp. Nhưng trước hết, con cầu xin Chúa ban cho con một tấm lòng trong sạch: giải thoát khỏi mọi ràng buộc của những gì không thuộc về Chúa.
Lm. Phêrô Phạm Ngọc Lê
Lễ Đức Maria đi viếng bà Êlisabét
Tin mừng cho ta thấy Đức Maria là nữ hoàng của sự hiệp thông và tiếp nhận.
Mầu nhiệm Thăm viếng là mầu nhiệm của sự hiệp thông với nhau giữa hai phụ nữ khác nhau về tuổi tác, môi trường và tính khí, của sự tiếp nhận nhau trong tôn trọng. Hai phụ nữ, mỗi người mang trong mình một bí mật để chia sẻ, một bí mật thật kín nhiệm mà một người phụ nữ có thể cảm nghiệm trên bình diện thể lý: đón chờ một người con.
Êlisabét khó nói ra vì tuổi tác, vì sự lạ thường. Maria khó nói ra vì không thể giải thích những lời của thiên sứ. Nếu theo tin mừng, Êlisabét đã ẩn mình trong nhiều tháng trong cô tịch, thì sự cô tịch của Maria còn lớn hơn gấp bội phần. Có lẽ vì thế mà Mẹ đã ‘vội vã’ lên đường; mẹ cần có một ai đó thông hiểu và từ những lời do miệng thiên sứ thốt ra, mẹ thấy người chị họ mình là người thích hợp nhất cho việc chia sẻ này. Khi cả hai gặp nhau, Maria là nữ hoàng trong việc cất tiếng chào đầu tiên, là nữ hoàng trong việc biết ca tụng người khác, vì vương quyền của Mẹ hệ tại tính quan tâm ân cần đón trước, cũng là đức tính nên có của bất cứ phụ nữ nào. Êlisabét thông hiểu và thốt lên: ‘Em được chúc phúc giữa các người nữ’. Hãy tưởng tượng niềm vui và sự ngạc nhiên của Maria khi thấy mình được hiểu biết, yêu mến.
Mầu nhiệm Thăm viếng cho ta thấy sự trao ban của hai tâm hồn, một sự tiếp nhận nhau thật thâm sâu, không do nhiều lời, nhưng chỉ cần những dấu chỉ đơn sơ như ánh sáng của ngọn đuốc trong đêm tối, cũng đủ để làm nên một sự thông hiệp hoàn hảo rồi.